Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 24 Tháng 11 2024, 10:55
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» NHƯ ĐI TRÊN CÁT «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 122 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang Trang vừa xem  1 ... 9, 10, 11, 12, 13
Người gửi Nội dung (Xem: 39880 | Trả lời: 121)
Tiêu đề bài viết: Dạ Lý - Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 01 Tháng 3 2014, 23:45
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 64
Sinh nhật: 00-00-1960
Ngày tham gia: 12 Tháng 7 2011, 11:05
Bài viết: 938
Tình cảm của An & Di - làm DL thấy giống câu chuyện phim Robin Hood: Prince of thieves. Một chuyện tình của Robin Hood và Maid Marian - biết nhau từ thuở nhỏ.

Bài hát trong phim do Bryann Adams hát.



Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 02 Tháng 3 2014, 14:32
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
oOo

-An sắp đi nghĩa vụ rồi Di ơi!
Di đứng chết điếng rồi lắp bắp:
-Chừng nào ?
-Khoảng hơn tuần nữa.
-Sao mà đi gấp quá vậy An? Sao cho Di biết trể quá vậy?
-Biết sớm Di càng buồn nhiều hơn chớ có ích gì.
Thấy Di cứ đứng lặng người, An kéo tay Di rồi nói:
-Di ngồi xuống đi, đừng có buồn An đi xong rồi sẽ về mà!
-Chừng nào mới xong?
-Ba năm nữa.
-Lâu quá An ơi! Sao nước mình hết chiến tranh rồi mà còn đánh giặc giùm thiên hạ chi vậy trời!
An làm thinh, rồi cố nói đùa cho Di cười:
-Di ở nhà đừng có uống sữa nhiều quá mà dư chất vôi rồi biến thành hòn vọng phu đó nghe!
Di không cười nổi mà trách:
-Rầu thúi ruột mà còn giỡn, rồi Di sống làm sao đây?
Ấn vai cho Di ngồi đàng hoàng trên ghế. An ngồi lên cái ghế đối diện, nhìn Di hồi lâu rồi nói bằng một giọng bùi ngùi:
-Phải chi mình đừng có gặp lại nhau thì Di đâu có buồn há!
-Bộ An hối hận vì gặp lại Di hả?
-Di không hiểu An sao mà còn hỏi như vậy! Di có biết điều an ủi An lúc nầy nhất là đã được gặp lại Di, chớ nếu không chắc An chết cũng không nhắm mắt nổi.
Di ngắt lời bằng một giọng hốt hoảng:
-Đừng có nói chuyện không hay An ơi, mà An có phải đi qua biên giới hông?
-An cũng chưa biết nữa.
-Di thấy má chồng bỏ tiền ra lo cho mấy người con trai nên không có ai đi lính hết, sao An không thử...
-Trễ rồi Di ơi!
An không ngồi đối diện nữa mà kéo ghế ngồi sát bên Di rồi cầm bàn tay Di mà bóp nhè nhẹ. Cái quạt máy xoay từ từ thổi bạt mái tóc của Di phủ khắp mặt của An, An đưa tay vén, giữ lại rồi nói bằng một giọng ngậm ngùi:
-Tóc Di đẹp lắm Di có biết không ?
-Đó là ngày xưa, bây giờ tóc Di thưa và mảnh lắm!
-Tóc của Di gọi là tóc mây đó, "tóc mây sợi vắn sợi dài...", Di ơi ! Di có thích mình chẳng lấy được nhau để thương nhau đến ngàn năm không hả Di?
-Như vậy thì đẹp nhưng mà buồn lắm, An có thích như vậy không?
-An thích mình lấy được nhau mà vẫn thương nhau.
Nước mắt Di đã diễu hành khắp mặt. An thở dài rồi nói:
-Sao lần nào gặp nhau An cũng làm cho Di khóc hết, mà An thì chỉ muốn làm cho Di cười. An thật là vô tài, bất lực.
-Đừng nói vậy, Di mới chính là người có lỗi. Di đã không tin An, nghi ngờ cả tình cảm của mình nên cả hai mới khổ. Mà đâu chỉ có hai đứa mình khổ đâu, đây rồi cả gia đình cũng khổ lây nữa, rồi hai đứa con của Di..
Nói đến đây Di lại nghẹn ngào, An bóp tay Di mạnh hơn rồi nói:
-Di biết không, ông bà mình có câu: "Hết cơn bỉ cực tới hồi thới lai". Tụi mình đã quá bỉ cực rồi nên ngày thới lai chắc chắn sắp đến gần. Di hãy ráng đợi An nha ! Ba năm nữa An về mình sẽ gặp nhau đúng cái nơi nầy. Di có nhớ ngày đầu tiên mà mình gặp lại nhau là ngày mấy không? Mười tây tháng sáu năm một ngàn chín trăm tám mươi mốt, vậy là gần một năm rồi đó.
-Ba năm nữa liệu An có kịp về không?
-An nhất định sẽ có mặt tại đây đúng ngày hôm đó. Di hãy tin An, từ hôm nay đến ngày ấy nếu Di không ngại thì An sẽ viết thư đều đặn cho Di.
-Đừng An, rủi bị bắt gặp chắc Di chết quá. An đừng lo, ở nhà mỗi ngày Di sẽ cầu xin ơn trên phù hộ cho An được yên lành. Biết đâu khi An về Di cũng đã được tự do, đến ngày mười tháng sáu năm một ngàn chín trăm tám mươi lăm, Di sẽ ngồi đúng ngay chỗ nầy để đợi An.
Lần nầy không chờ Di giục, đúng bốn giờ An đứng lên liền, cái quán mấy lần trước ế nhệ mà hôm nay khách vô sao đông quá ! An vừa đi vừa trách thầm ông trời quái ác, không cho An được hôn Di một cái hôn thật sự trước khi đi, thật đậm đà đúng như lòng An mong muốn. Có lẽ biết nỗi ẩn ức của An nên vừa ra khỏi đường một lát là trời mưa xối xả. Sợ Di rước con trễ An không dám dừng lại để đụt, chỉ ghé cái cửa hàng hợp tác xã bên đường mua một cái áo mưa. Hai đứa vừa trùm áo mưa xong, An chưa kịp yêu cầu Di đã vòng tay ôm lấy eo và úp mặt vào lưng An. Nước mưa chảy từ cổ xuống và cả nước mắt của Di nữa cứ ngấm dần làm cái áo ướt đẩm, dính sát vào lưng
Hai tháng sau Di bị bệnh nặng phải nằm một chỗ, cũng may là đúng mùa hè, bé Duyên và cu Tèo được gửi về cho chị Ba và má trông giùm.
Chị Ba lại viết thơ điều đặn cho Di, chị khen Duyên ngoan, hiền còn Tèo thì thông minh và rất ư lém lĩnh.
Nghỉ hè chị Ba mở lớp vừa dạy kèm vừa bán bánh kẹo, tập vở... cho học trò, học phí không phải đóng hàng tháng mà là hàng ngày.
Chị Ba kể mấy đứa học trò quê mình hiền và chân thật lắm! Bữa nào không có tiền là tụi nó thiếu chịu, mấy hôm sau mới trả. Có đứa thiếu nhiều quá chị nhớ không xuể vậy mà tụi nó không quên cho dù chỉ một ngày, có tiền là trả hết cho chị liền. Có đứa nghỉ học luôn vậy mà khi có tiền cũng mang trả đủ.
Mỗi ngày Duyên có nhiệm vụ cầm cái hộp đi gom tiền từng đứa, ra giờ chơi thì bán bánh kẹo cho chị. Chị nói chắc Duyên có tay buôn bán, từ ngày có Duyên hàng bán đắt quá chừng!
Duyên được học lóm nên đã biết sơ sơ các mặt chữ, rồi nhìn theo bức thư chị Ba viết sẵn mà viết thư cho mẹ. Lần đầu nhìn nét chữ của con Di sung sướng quá, chưa đi học mà viết như thế nầy là hay lắm rồi.
Tèo thì kết bạn rất đông, dám rủ nhau xuống sông để tập bơi, bị miễng chai cứa chảy máu mà không khóc.Trò chơi nào cũng tham gia, khoái trèo cây, tắm mưa, đu xe lôi y như Di ngày xưa.
Di nằm trên giường đúng ba tháng, không đi đứng được nên cơ chân teo lại, hai ống cẳng ốm nhom, nhỏ như hai cái que. Di thấy cơ thể mình giống hệt củ khoai lang được hai chiếc đủa cắm vào. Đêm đêm Di lại mơ thấy mình chạy trên đồng hoặc bơi trên sông. Một lần Di mơ thấy mình nhảy cò cò trên những bậc thang nhà ngoại. Di cứ co chân nhảy lên từng nấc một và ông ngoại thì đứng ở bậc thang trên cùng đang dang tay đợi sẵn để ôm Di. Vậy mà không hiểu sao khi Di càng cò lên cao thì ngoại càng xa dần...
Cơn bịnh hiểm nghèo như một dòng sông chia cuộc đời của Di thành hai bờ riêng biệt. Cái bến bỏ lại sau lưng, lỡ làng và cam go nhiều quá nên Di cố không ngoái lại. Chào từ biệt nỗi buồn, Di quyết không để cho mình rơi nước mắt nữa. Vẫn nhớ An nhưng lòng Di đã thưa dần niềm khoắc khoải. Di biết mình không có dũng khí để vượt qua vô vàn trở ngại. Di đã khao khát tình cha nên không muốn con mình cũng thế. Mối tình của Di như những cánh Phượng của mùa hè, nó được nuôi dưỡng bằng những giọt sương tinh khôi, bằng ngọn gió hiu hiu và màu sắc được lấy từ từng tia nắng. Thức ăn vô hình nên nó cũng không có thực thể, đâu thể nào nắm được trong tay! Và mùa hè rồi cũng qua đi...
Di tin rằng luật bù trừ được áp dụng trong mọi tình huống, mình còn sống được với con là may mắn lắm, nên phải đánh đổi bằng một điều quí giá tương tự. An là cái vé trúng độc đắc mà Di đã có trong tay. Di đã quá hờ hửng mà quên đi mất, chừng phát hiện thì đã hết thời gian nhận giải. Thôi! hãy cho nó thành khói mà bay đi, để không phải mỗi lần nhìn là một lần tiếc nuối.
Dù đã nhủ lòng như thế nhưng sao khi trời mưa Di lại nghe lòng mình sũng nước. Dù đang ở trong bệnh viện Di vẫn như ngửi lại được cái mùi nước mưa, nước mắt hoà cùng mồ hôi trên lưng áo An ngày ấy ! Chúng phảng phất quanh Di. Tiếng huýt sáo bài "Đưa em về dưới mưa" của An lại vang lên khuấy động cả lòng Di:

Đưa em về dưới mưa
Nói năng chi cũng thừa
Như mưa đời phất phơ
Chắc ta gần nhau chưa?
....

Rất nhiều lần Di tự hỏi không biết bây giờ An đang ở đâu? làm gì? Tận đáy lòng Di cầu mong cho An được bình yên và thôi đừng thương Di nữa.
Ngày mười tháng sáu năm một ngàn chín trăm tám mươi lăm ấy, Di trở lại cái quán năm xưa, ngỡ ngàng làm sao cái quán ấy nay đã dẹp. Người ta thay món cà phê bằng vật liệu xây dựng.
Di ngồi trên yên của chiếc xe đạp mini, chống một chân xuống, đến chừng mỏi quá thì lót dép ngồi bệt trên vĩa hè. Chiếc xe đạp của Di y như một người bạn vô cùng tận tụy. Nó bây giờ đã cũ thêm một chút, nước sơn đã tróc hết, vành xe và những cây căm đã sét sẹt. Di vẫn không sơn và thay thứ mới, đã có một lần tay An chạm vào nó, nên đôi khi sờ vào Di có cảm giác như hơi ấm từ bàn tay An vẫn còn nguyên trên đó, đang từ từ chuyền qua tay Di.
Ngày hôm ấy đưa con đi học xong là Di đến liền chỗ hẹn, lòng Di lại nôn nao đến độ Di cũng cảm thấy bất ngờ. Di đứng quay mặt ra đường, kéo thấp vành nón xuống để che bớt một phần hai gương mặt, cố không bỏ sót từng cái lưng, cái mặt của những người qua đường. Di nhìn chòng chọc đến nỗi có người lấy làm lạ chạy qua rồi còn nhìn lui trở lại. Chẳng có ai dừng xe và đến bên Di, chỉ có những chiếc lá cứ rơi rơi đều đặn, có chiếc bám vào nón, vào áo của Di như trao một lời an ủi...
Di đã giữ đúng lời hứa, coi như Di đã không phụ lòng An lần nầy. An không đến vậy là vết thương trong An đã thành sẹo, cảm giác thanh thản và nỗi buồn cùng lúc xâm chiếm lòng Di. Đến bốn giờ chiều Di bỏ ra về, trùng hợp làm sao, trời nổi giông rồi mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Di ngước mặt lên trời, gào vỡ ngực bằng những lời vô thanh:
-Mưa ơi! hãy tuôn hết nước xuống đây! Hãy rửa sạch giùm đời tôi đi !

HẾT


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 122 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang Trang vừa xem  1 ... 9, 10, 11, 12, 13

» NHƯ ĐI TRÊN CÁT «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 6 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 6 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và 6 khách
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 229 vào ngày 24 Tháng 6 2024, 14:08

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 6 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu