Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 29 Tháng 3 2024, 06:29
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» NHƯ ĐI TRÊN CÁT «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 122 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang Trang vừa xem  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7 ... 13  Trang kế tiếp
Người gửi Nội dung (Xem: 35875 | Trả lời: 121)
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 07 Tháng 10 2013, 01:28
Ngoại tuyến
Member IV
Member IV

Sinh nhật: 00-00-0000
Ngày tham gia: 06 Tháng 6 2010, 18:49
Bài viết: 176
Công nhận ĐSH tìm đâu ra nhiều câu quảng cáo và nhiều tấm hình tuyệt chiêu,còn chị Lam Duyên thì viết chuyện rất hay toàn những trò chơi và từ ngữ mà"khi xưa ta bé ta chơi,khi xưa ta bé ta ...thường dùng :cheer: (những chữ mà bọn nhà quê chúng em đã từng nói) nhớ quá đi thôi thời ấy ,viết nhiều nữa chị nhé ,mặc dù em không có thời gian ngồi đọc những bài viết dài nhưng em vẫn đọc bài của chị để được cười,chúc chị vui nhiều .Quán Ốm sao rồi chị chủ :cheer:.chào chị em đi ngủ để ngày mai trâu này đủ sức mà cày :rollin:


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 07 Tháng 10 2013, 03:06
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Mổi lần đọc mấy cái re của em , chị như được tiếp thêm năng lượng, chị ước chi có thể chia bớt thời gian rảnh rổi của mình cho em.
Chúc em thật vui


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 08 Tháng 10 2013, 23:16
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Di yêu lắm căn nhà ngói xưa, nằm sát nhà thờ của mợ. Cái sân trước được hưởng bóng mát no nê từ cây vú sữa xum xê lá. Nó rất rộng, chứa đến ba, bốn chiếc xe lôi của bà Tư làm nghề cho thuê xe ở phía sau để nhờ, mà còn thừa ra một khoảng trống rất lớn.
Hiên nhà với hàng lan can bằng gỗ thấp sơn màu xanh. Tấm bạt che nắng may bằng những cái bao cát nối lại với nhau. Cái võng ni lông máng chéo qua hai cây cột. Mái ngói bám rêu với nhiều miếng bị xô lệch, bởi mấy con mèo hàng đêm đuổi nhau chạy rào rào trên đó. Cái bàn rất to và dài kê sát cửa sổ, nơi mà mỗi tối Di đều ngồi học. Cái sàn nước phía sau với cái hồ nước to đùng, được đúc kín chỉ chừa một lỗ nhỏ vừa một người chui vào để súc hồ. Cái hồ nối với máng xối có rây lọc rác để hứng nước mưa, nên suốt mùa mưa, mợ không cần thuê chị Cống gánh nước
Một cây cầu gỗ cặp sát bên hông nhà. Cây cầu nầy bề ngang vừa đủ cho một người chạy xe đạp qua. Nó dẫn vào nhà bà tư và nhà của An. Mấy cây đinh đóng bị long ra, nên mỗi lần có người đi là kêu lạch cạch. Di thường lắng tai nghe rồi thử đoán là tiếng bước chân ai.
Tính hay mơ mộng nên cái võng ngoài hiên thân thiết với Di biết nhường nào. Những lúc buồn hay giận mợ Di hay ra đó nằm. Đóng cánh cửa sau lưng rồi bỏ tấm bạt xuống là có được chỗ trú cho riêng mình. Tha hồ mà đắm chìm vào tâm trạng được bi đát hóa lên rất nhiều lần, cho đến khi nước mắt chảy ràn rụa. Có khi đang khóc chợt có một giọng nói thật nhẹ cất lên "sao vậy?". Câu hỏi mang ý an ủi ấy, giúp Di cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều!
Cái tỉnh lỵ sát biên giới mà Di đang ở hầu như luôn nhuộm một vẻ biếng lười, uể ỏai. Buổi sáng nhìn ra đường, mấy bà nội trợ xách giỏ nhởn nhơ. Một vài chiếc xe lôi có khách hay không đều chạy thong dong. Người bán hàng ăn cất tiếng rao đều đều như còn ngái ngủ, có người kêu lại là rút cái ghế ngồi xề xuống liền rồi vừa bán vừa cà kê chuyện vãn. Cảnh nhộn nhịp chỉ có ở bến xe , bến đò mà chỉ khi đò, xe cập bến.
Những tối trời mưa thì lại càng ủ dột. Con đường trơn ướt vắng tanh chỉ có đứa bé bán bánh mì trùm áo mưa, chừa mỗi đôi mắt cất tiếng rao như gào: "Ai bánh mì nóng giòn, bánh mì lò đầu đây". Cái tiếng rao như trách ấy làm Di mũi lòng làm sao, nên vừa mới ăn cơm cũng kêu lại mua giùm một ổ. Rồi nằm võng, ngắm mưa và gậm bánh mì. Một đôi khi An lén leo qua hàng rào rồi hù rất to làm Di giật mình chới với, đã vậy còn nài nỉ xin chực một miếng. Đó là những khoảnh khắc kỳ diệu: mưa khơi cảm xúc, mưa rì rào như nói thay những điều thầm kín. Mưa che bớt mắt nhìn và giúp cho một người dám xít lại gần hơn với một người.
Cuối mùa mưa cây vú sữa bắt đầu có trái. Bông vú sữa nhỏ xíu, tim tím bay lã lướt trong gió đẹp ơi là đẹp. Cứ sáng ra nhìn hoa rụng đầy sân là Di đau lòng hết sức. Rồi bông kết trái, ban đầu là những trái bé li ti, tròn xoe xanh mướt như hột bông tai bằng cẩm thạch của má. Chúng lớn dần bằng trái banh ten nít rồi chuyển từ màu xanh sang tím thẫm. Đó là lúc Di trèo lên cây hái và ngồi ăn tại chỗ. Lại chuyền từ cành cây xuống mái nhà, lót tay sau đầu nằm nhìn lên bầu trời. Một cảm giác tự do, nhẹ nhàng, thanh thản tràn ngập. Di cố duỗi người ra tận hưởng cho đến khi nghe tiếng mợ gọi. Khi trèo xuống vào nhà mới phát hiện mủ vú sữa đã bám dính khắn, căng cả môi phải lấy dầu hôi chùi hoài mới hết.
Tựu trường mỗi năm Di đều mang một chồng tập qua nhà An để nhờ trang trí vì chữ của An rất đẹp. An thì nhờ Di sửa lại cái áo mới hẹp hơn, vì thời đó con trai có cái mốt mặc áo bó sát người.
Ngày đầu đi học bao giờ cũng có cảnh hổn chiến giành bàn. Tội nghiệp Thu chắc đã dậy từ rất sớm, khi Di vào lớp đã thấy Thu dành sẵn cho hai đứa bàn nhì dãy giữa.
Năm lớp mười hai để tiết kiệm thì giờ thỉnh thoảng Di để cho An chở giùm. Ngồi sau lưng An mà trống ngực đập đùng đùng cứ sợ bạn bè bắt gặp. Mợ cho Di mượn chiếc xe đạp Bờ Rô mà mợ rất quí, vậy mà Di cũng làm mất. Đó cũng là lần đầu tiên Di cảm nhận một nỗi buồn, chán, thất vọng, căm phẩn...trổi dậy trong lòng mình một cách vô cùng mãnh liệt !


Sửa lần cuối bởi lamduyen vào ngày 28 Tháng 10 2013, 13:50 với 2 lần sửa trong tổng số.

Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 11 Tháng 10 2013, 00:30
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
CHƯƠNG BA

-Di ơi! Ra mà xem cái nầy ngộ lắm nè !
Thư vừa nói vừa chạy ào vào lớp, kéo tay Di lôi xềnh xệch. Di đang viết bài chưa kịp bỏ cây viết xuống là bị áp tải luôn. Thư một tay dắt , một tay đẩy lưng Di ra cây Phượng trước cửa lớp. Ở đó gần một chục đứa con gái lớp của Di và lớp A2 kế bên, đang chen nhau nhìn chăm chăm vào thân cây Phượng trước mặt. Thư vẹt đám bạn sang hai kên kéo Di ra hàng đầu. Bây giờ Di mới vỡ lẽ. Ngay dưới tấm bảng nền đen với hàng chữ màu trắng :" Cấm không được bẻ nhánh và khắc chữ vào thân cây", một chữ D hoa khắc như hình nốt nhạc. Nó được lồng trong cái khuôn hình vuông với bốn đường thẳng và bốn hoa thị, giống cái chuồng giăng dây kẽm gai. Không cần nhìn sang Di cũng cảm nhận được mắt Thư đang nhìn Di chăm chú, cố chụp hình phản ứng của Di. Da mặt Di hơi căng ra một chút rồi cố tạo vẻ tự nhiên nói :
-Cái tên nào dám gải mũi thầy Hoàng vậy ta!
Thầy Hoàng là tổng giám thị của trường, thầy rất khó, áp dụng kỹ luật không nương tay. Di rùng mình khi nghĩ hình phạt mà thầy dành cho thủ phạm, nhẹ lắm là cấm túc, còn nặng nhất là mời phụ huynh vào thông báo và tạm thời bị đuổi học. Cái phiền hà nhất là nỗi lòng thầm kín của đương sự sẽ bị lộ, bị đem ra chế giễu. Cái người con gái có phúc kia sẽ trở thành vô phúc hết chỗ nói. Bị phê phán, chê bai vì ở vào thời của Di chuyện bồ bịch được coi là hành vi thiếu đứng đắn.
-Cái thằng cha Lương Sơn Bá nầy vậy mà gan cùng mình đó nghe ! Thư không chịu nổi đánh thẳng vào trọng tâm luôn. Di giãy nảy :
-Sao bồ biết là y ta? Bộ trường nầy chỉ có một người tên bằng chữ D đầu? Mà cho dù có như vậy đi nữa cũng chẳng mắc mớ gì để mà phô bày cả.
Chẳng là Di và cái anh chàng ấy cùng học thêm toán lý với thầy Khương. Cả hai đều ngồi đầu bàn của hai cái bàn kê gần sát, đã vậy còn xài hai cây viết giống hệt nữa. Bởi vậy mà bạn bè chọc miết. Cái anh chàng nầy ốm nhom, cao nhồng, mặt mũi xanh xao. Y bị cho là có cái tướng chết yễu nên được gán biệt danh là Lương Sơn Bá. Di thì bị gọi là Chúc Anh Đài. Kể từ đó hai bên tránh nhau muốn chết, mỗi người nhìn mỗi hướng thế mà cứ bị trêu đủ trò. Có lần Di ngồi bỏ bép thu chân lên ghế, chừng ra về chiếc dép mất tiêu. Không hiểu làm cách nào mà chui vô cặp của anh chàng ấy. Thế mà y ta vẫn không hay biết, tới chừng cất tập mới thấy và mang ra trả lại cho Di. Tụi bạn theo dõi bắt được tại chỗ, liền hát ghẹo " thương nhau cởi dép cho nhau..." làm Di tức và quê muốn độn thổ luôn.
Thư nghe Di trả lời như vậy liền làm ra vẻ đồng tình đáp:
- Ừ hén ! chắc hổng phải ba cái chuyện tỏ tình, tỏ tiếc gì đâu! Chắc cái thằng cha nào bán ba cái thuốc di tinh, mộng tinh... gì gì đó, thấy trường nầy gái đẹp, trai đông nên tính kẽ bảng quảng cáo thuốc. Chắc bị phát hiện nên mới viết có chữ D là chạy mất mạng.
Mấy đứa bạn đứng xung quanh cười rần rần. Di tức cành hông mà nghe Thư nói cũng phải bật cười.
Ra về Di tìm cách né Thu đi một mình để gặp An. Di nhìn An bằng tia mắt soi mói, bộ dạng của An làm Di càng thêm quả quyết. Di tằng hắng rồi nói:
- Hổng biết cái tên ba trợn nào khắc chữ D lên cây, làm tụi bạn đoán mò rồi chọc Di quá trời!
- Đoán đúng tên người đó hông?
-Có gì đâu mà đúng với không?
-Vậy Di có vui hông ?
-Bực mình gần chết chớ vui cái gì?
Nhưng rồi khuya hôm ấy, Di trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Hình ảnh một người con trai cặm cụi, lén lút đưa mũi dao nhọn gọt từng mãng vỏ cây để tỏ tình một cách thầm lặng ấy làm Di xao xuyến quá! Di thầm nghĩ đêm nay, tất cả những nữ sinh có cái tên bằng chữ D đứng đầu, chắc sẽ rêm hết cả trái tim và cũng thao thức như Di vậy.


Sửa lần cuối bởi lamduyen vào ngày 25 Tháng 3 2014, 06:47 với 1 lần sửa trong tổng số.

Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 12 Tháng 10 2013, 19:23
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Sáng sớm hôm sau, Di vừa đặt chân đến cửa lớp chưa thấy mặt đã nghe tiếng Hà léo nhéo:
-Cô mình trúng số Di ơi!
Di mừng húm hỏi :
-Trúng bao nhiêu?
-Mười ngàn
Cô Ấn ở trọ nhà dì của Hà, bởi vậy nhất cử nhất động nhất động của cô tụi Di đều biết. Tụi Di biết cô thích ăn canh chua và cá lóc kho tộ. Biết cô rất sợ chuột. Biết cô có một người yêu đã tử trận cho nên dù chưa có chồng, cô vẫn đeo chiếc nhẫn vàng mười tám nhỏ xíu ở ngón tay áp út.
Tụi Di thương cô nhất. khác những ông thầy dạy toán rất đường bệ, hay la lối học trò. Cô của Di nhỏ bé, hiền khô, nói năng nhỏ nhẹ. Mái tóc cắt tém vẫn không làm giảm bớt vẻ mềm mại, duyên dáng đầy nữ tính trên gương mặt cô. Cô ít khi cười. Có lần tụi Di hè nhau gắng sức ghẹo cô, lần đó cô cười nhiều lắm ! Tiếng cười cô rất trong, rất giòn bộc lộ một chút tinh nghịch mà cô vẫn còn giữ lại. Gia đình cô ở Sài Gòn, cô ra trường rồi về đây dạy và ở lại luôn từ đó đến giờ.
-Bộ cô mình mua vé số dữ lắm hả? Di hỏi
-Đâu mà có! Tuần rồi cô về thăm nhà, đi qua bắc Vàm Cống có bà già bán vé số mời cô mua giùm. Cô thấy tội nghiệp bả quá nên mua giúp thôi!
-Vậy là chút nữa phải xin cô bao lớp mình một chầu mới được. Nhưng mà mấy bồ đừng có phổ biến nghe. Mấy lớp khác mà biết tụi nó đều đòi cô khao, chắc cô thâm thêm tiền túi quá!
Cô vừa vào lớp là tụi Di đứng nghiêm chào rồi không chịu ngồi xuống, cô hỏi :
-Muốn cái gì nữa đây?
-Tụi em chúc mừng cô. Nghe tin cô trúng số tụi em reo hò đến khô cả cổ, cô cho tụi em ăn cà rem đi cô! Hà trả lời.
-Chà tin tức bay nhanh thiệt, được thôi, nhưng mấy em phải học cho đàng hoàng thì cô mới đãi đó!
-Hoan hô cô! cô là số một trong lòng tụi em đó cô ơi !
Cả lớp lao nhao, rồi cái không khí rộn ràng ấy kéo dài suốt giờ học của cô.
Chuông ra chơi vừa reng một cái là Hí Xuân lật đật bế cửa liền. Thư, Hà, Tâm cột áo dài leo qua cửa sổ. Lớp của Di nằm ở dãy sát đường nên ăn quà vặt rất dễ. Cạnh hàng rào có mấy xe cà rem , kẹo kéo... Đậu bên lề đến giờ chơi là cứ rung chuông miết. Cả lớp kết thân với thằng bé bán cà rem mà tụi Di đặt tên là Còi. Thằng bé nầy đèo đọt hết mức. Mười bốn tuổi mà nó chỉ mang tầm vóc của đứa lên mười. Nó đẩy chiếc xe cà rem cao đến ngực, mặc một cái áo cũ không thể cũ hơn được nữa. Giờ học nó đứng bám hàng rào ghé mắt nhìn vào lớp một cách thèm thuồng trông rất tội. Bởi vậy tụi Di hể có dịp được thầy cô bao là hay ăn cà rem giúp nó.
- Cho bốn mươi lăm cây đi cưng ! Hà gọi một cách hâm hở. Thằng bé mừng muốn phát khùng, vừa rút mấy que kem dài sọc vừa gật đầu lia lịa. Cả bọn chuyền tay nhau. Hà đưa cho Thư, Thư chuyền cho Tâm, Di nhoài người ra cửa sổ tiếp nhận rồi đưa cho mấy đứa bạn chen đầy phía sau. Que đầu tiên thơm ngạt ngào mùi mít. Ni mang liền đến cho cô rồi mời:
-Cô ăn liền đi cô! để lâu nó chảy dính áo đó!
Tụi bạn bắt đầu lao xao:
-Ê đổi cho tao đi tao thích ăn đậu đỏ.
-Dẹp! Tao cũng vậy .
-Con nhỏ nầy hên ghê ta ơi trúng được cây cà rem mít.
-Tại nó mít ướt quá mà, bởi vậy người nào của nấy!
Cả bọn vừa ăn vừa chọc nhau, mười lăm phút ra chơi bay vèo như tên bắn.


Sửa lần cuối bởi lamduyen vào ngày 29 Tháng 10 2013, 22:14 với 2 lần sửa trong tổng số.

Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 12 Tháng 10 2013, 20:02
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2446
Mấy cô em sau nầy có mòi tiên bộ hơn NGV nhiều lắm. Ngày xưa ở trong trường muốn làm chuyện gì cũng sợ bị mét về nhà bị ông già cho ăn "bánh tét nhưn mây".

Bên nầy NGV tui trúng số đều đều, mỗi lần 3 đô, 4 đô, cứ trúng lắc nhắc mà hong chịu trúng to. Chỉ có lần nhiều nhất là 150 đô, vừa đủ tiền dẩn mấy đứa con đi ăn nhà hàng hải sản. Nói đến hải hản thì Tân Châu mình số một, nhiều loại tôm cá và vừa túi tiền. Bên Mỹ mỗi lần đi ăn hải sản là coi như hết tiền dành cho cả tuần. Chịu khó gói cơm dư đem theo ăn trưa trong sở.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 13 Tháng 10 2013, 12:48
Ngoại tuyến
Member IV
Member IV

Sinh nhật: 00-00-0000
Ngày tham gia: 06 Tháng 6 2010, 18:49
Bài viết: 176
ĐSH này anh nói ăn cơm dư làm em nhớ ra ông xếp của em hay nói" chị Le ăn cơm mổi ngày " xe bán hàng chẳng bao giờ bán được cho mấy người ở hảng em ,bởi vì VN và T àu ,không có anh Mễ ,chỉ có một ông Mỹ già mà thôi. Tụi Mễ nó ăn ở ngoài và mua nước ở ngoài ,không như VN mình tiếc kiệm mang cơm và nước theo uống,cũng như đi chơi thay vì tụi em mang nước theo ,tụi Mễ phải mua một chai nước cộng thuế là 2 dồng 15 cent ,2chai nước tụi nó mua người mình mua được một kết 36 chai ,thảo nào VN mỉnh đi chơi ở đâu cũng" cộ "đồ theo quá trời :rollin: bên anh có như vậy không hả ĐSH và cả DL nữa :rollin: ( trùm xò) :rollin: :rollin: :rollin:


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 14 Tháng 10 2013, 22:47
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Chuông reo ra về, đợi cô ra khỏi lớp là Di thông báo liền:
-Mấy bạn ơi! ở lại một chút để tụi mình bàn chuyện tổ chức liên hoan.
Thu kề tai Di nói nhỏ:
-Bồ cho tui về trước nghe, bữa nay má tui nấu bún nước lèo.
Di nghiêm mặt:
-"Quân pháp bất vị thân", bồ mà hó hé là tui trảm trước làm gương liền, nói thiệt đó !
Thu xìu xuống, mặt y như cái bánh bao chiều. Lớp trở nên náo động với bao nhiêu lời phản đối và góp ý xen lẫn:
-Đói bụng gần chết mà bàn cái gì!
-Thiệt bất nhơn hết chỗ nói giờ nầy mà còn bắt họp. Tui mà về trễ là bị đòn oan uổng biết bao nhiêu!
-Di ơi! Ráng làm màn chót nầy thiệt đẹp để nhớ đời nghe!
Di xách theo cây thước đập mạnh lên bảng cho các bạn im lặng rồi nói như hét:
-Như mọi năm tụi mình chia ra ba nhóm, một lo ẩm thực, hai lo trang trí, ba lo mua quà và viết thiệp mời thầy cô. Các bạn năm ngoái ở nhóm nào thì năm nay giữ nguyên vị trí, các trưởng nhóm cũng y như năm cũ, chịu hông?
-Chịu.
Thư đưa tay:
-Tui có ý kiến, năm nay danh sách thầy cô nên bổ sung thêm. Tui dề nghị mình mời tất cả các thầy cô đã dạy tụi mình từ trước đến giờ vì đây là dịp mình chia tay và nói lời tri ân với thầy cô. Các bạn có đồng ý hông ?.
-Đồng ý! Cả lớp hưởng ứng nhiệt liệt .
-Không ngờ nhỏ Thư hôm nay ăn nói đàng hoàng ra phết nhỉ ? Hà trêu
-Trời ơi! nó thức cả đêm để soạn rồi đứng soi gương tập cả buổi mà, chỉ còn có dịp nầy thôi bỏ qua rất uổng! Phượng thêm vô.
-Năm nay mình đải món gì Di? Ngân hỏi
-Tui đề nghị mình nhờ má Thu nấu món gà nấu cam như năm ngoái đi, món đó ngon, năm rồi ai cũng khen. Kim Hồng góp ý.
-Thôi mình làm món khác đi, thật là đặc biệt mà không ai có thể nghĩ và bắt chước được. Ni nói một cách hào hứng.
-Xứ mình nổi tiếng về mắm hay là ta đải mắm bảy món?
-Thôi mình làm thịt chó đi bảo đảm hổng ai dám bắt chước đâu.
-Sao mình hổng xài thực đơn của Từ Hi Thái Hậu. Có món óc khỉ và chuột lắc ngâm thuốc bắc bổ hết biết, thầy cô xơi là giảng bài khỏe re.
Mỗi người chêm một câu trào lộng, lớp của Di toàn là hậu duệ của" Cù Thị" nên mỗi lần họp là Di rầu lắm! Có cảm giác như mình là thằng bé chăn dê cứ lùa con nầy vô chuồng xong là con kia tốc chạy ra ngoài.
Di nói to để át mấy cái mồm đang cười hí hí :
-Đừng giỡn nữa mấy bạn ơi! Tui có bàn với mấy nhóm trưởng rồi. Thực đơn như sau: vịt nấu chao- món nầy nhờ má Thu đảm nhiệm- chả giò săn quít tôm, gỏi bò bóp thấu. Hai món sau tụi mình làm ở nhà Ánh như mọi năm, tráng miệng ăn quít cho gọn.
-Tui có ý kiến, món tráng miệng mình nấu chè đậu khoai cao đi để tụi mình đứa nào cũng đậu cao hết trọi. Thư nói
-Bồ mà có ăn hết cái rẩy khoai cao thì cũng leo lên cái hạng bình thứ là hết mức! Hà ghẹo
-Sao bồ biết? Thư cự có mòi phật ý .
-Thôi đừng giỡn nữa mà! Làm ơn cho ý kiến đàng hoàng giùm để không kịp giờ đó! Di lật đật ngắt ngang ngòi nổ.
-Quà của thầy cô cũng sổ tay như mọi năm hả? Hí Xuân hỏi
Di lắc đầu:
-Năm nay tui định tụi mình hùn tiền nhiều hơn một chút. Tặng quí thầy cô mỗi người một cây viết Hê rô có khắc chữ "12 A1 Kính tặng". Mấy bồ thấy có được hông vậy?
-Tui đề nghị tụi mình tặng cho mỗi thầy một đồng hồ OMEGA, còn mỗi cô một chiếc nhẩn hột xoàn. Thư lại nổi máu "Cù thị" lên.
-Ừ, trước đó mấy ngày mình lại nhà nó đánh cướp tiệm vàng của ba nó là dễ thôi! Hà nói thế vì nhà Thư là tiệm kim hoàng.
-Đánh cướp chi cho phiền phức. Tụi mình bắt cóc nó rồi bắt ba nó ôm một bao tiền lại chuộc có phải gọn hơn không? Tâm nói một cách rất nghiêm túc.
Hà lắc đầu nguầy nguậy:
-Coi chừng gậy ông đập lưng ông đó nghen! Hôm bữa tao đi ngang nhà nó, nghe ba nó la :"Trời ơi! tao cầu cho có ai rinh mầy đi giùm cho tao rãnh nợ". Đã vậy nó còn ăn hàng dữ lắm mầy ơi. Ba nó mà không thèm chuộc, tụi mình vét hết túi cũng không nuôi nổi nó một tuần đâu!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 15 Tháng 10 2013, 13:11
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2446
Mãi cho đến bây giờ NGV tôi vẫn còn tiếc là cuối năm đệ tam (1969) tụi tôi không có một buổi tiệc tiển đưa cuối cùng trước khi rời trường cũ. Chúng tôi tản lạc như bầy chim xa tổ. Đứa thì đi Châu Đốc, đứa về Long Xuyên, đứa đi Sài Gòn học thi tú tài 1. Từ đó đến nay chỉ một vài lần họp mặt nhưng làm sao tìm lại được cái không khí hồn nhiên của tuổi học trò khi mỗi đứa đều mang gánh nặng gia đình. Và đã có nhiều đứa ra đi vĩnh viễn về bên kia thế giới.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: NHƯ ĐI TRÊN CÁT
Gửi bàiĐã gửi: 16 Tháng 10 2013, 19:14
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Ngày chủ nhật, Di dậy trễ và gom đồ đi giặt. Lịch trình của Di, An nắm rất rõ cho nên sáng chủ nhật nào An cũng ở nhà canh sẵn.
Khoảng tám giờ Di mang thau đồ ra sàn nước. Ngồi lên cái ghế thấp bằng gỗ được đặt lên tấm đan đậy trên miệng hồ chứa nước, vừa cầm cái ca múc nước đổ vào thau vừa bắt đầu ca. Trước khi ca còn tằng hắng máy cái cho trơn họng nữa chứ ! Lúc nào Di cũng bắt đầu bằng bài "Ru em từng ngón xuân nồng ", ca đi ca lại hoài cho đến chán rồi mới chuyển qua mấy bài khác. Những bản nhạc mà Di hay hát An đều thuộc và đàn được hết như : "Hương xưa", "Làng tôi", "Quê nghèo", "Chiến sĩ vô danh", "Con thuyền không bến"... và hầu hết các ca khúc phản chiến cùng trữ tình của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
An hay ngồi trong góc khuất của cái bàn dài kê cạnh cửa trước rồi nghiêng đầu nhìn Di. Ở chỗ ngồi nầy An tha hồ quan sát mà chẳng lo bị Di phát hiện. An nhìn miết cái gương mặt cúi nghiêng trên thau đồ ấy! Tóc Di được kẹp gọn nhưng vẫn còn vài sợi ương bướng đong đưa bên ngoài, thỉnh thoảng lại quẹt vào gò má làm Di nhột nên cứ đưa cánh tay lên kéo xuống.
Di giặt đồ thật chăm chú và hát cũng thật say sưa. Nhiều khi An tự hỏi không biết Di giặt đồ để hát hay hát để giặt đồ. Di không có hơi nhưng bù lại hát bằng cảm xúc nên có nhiều bài nghe rất thấm. Có lần Di hát bài "Chiến sĩ vô danh". An bắt gặp một giọt nước mắt của Di rơi xuống. Rồi đêm ấy An nằm mơ. An mơ thấy mình ôm đàn ngồi cạnh Di, đàn cho Di hát bài "Ru em từng ngón xuân nồng" ở trên mái nhà. Khi nghe An kể lại. Di cười thôi là cười, nói bằng một giọng thật nghiêm túc rằng Di rất thích điều đó, hẹn An khi có dịp hai đứa sẽ thực hiện. An biết Di đùa, bởi chỉ cái việc An chở Di đi học thôi mà Di còn nơm nớp sợ phát hiện, thì nói làm chi tới cái chuyện kinh thiên động địa ấy.
Hôm nay hình như Di có tâm sự gì hay sao mà bị phân tâm nên ca rời rạc bài nầy vài câu rồi nhảy sang bài khác. Chủ đề cũng thay đổi toàn những bản nói về mùa hè mà trước giờ chưa hát. An nhẩm đếm trong đầu có gần đến hai mươi bài rồi ngứa miệng, nói vọng ra:
- Sao mà bữa nay hát lộn xộn quá vậy. Hát hổng đầu hổng đuôi, mười tám bài rồi đó!
Di giật mình nín bặt rồi nguýt An một cái dài thòn:
- Nghe lén còn bày đặt có ý kiến hả?
-Tóc rơi ra ngoài kìa có cần vén giùm hông ?
-Thôi khỏi cần!
Khi Di múc nước rửa tay chuẩn bị bưng thau đồ xuống bến sông để xã, An lật đật chạy bay vào nhà thay quần sọt và áo thun đi tắm. An đi sau lưng Di rất êm ra đến bến sông mà Di vẫn chưa phát hiện. Di đặt thau đồ xuống nhìn mặt nước một cách ngán ngẩm, có chiếc tàu nào mới xả dầu hay sao mà màng màng nổi đầy.
-Di đưa áo dài đây An bơi ra chỗ nước trong giặt giùm cho !
Di giật mình quay lại, cau mày hỏi An:
-An đi đâu vậy?
-Thì đi tắm chớ đi đâu ?
-Mới sáng sớm mà tắm cái gì ?
-Tắm giờ nào mà hổng được, bộ có lịnh cấm hả?
Di không trả lời cúi xuống xăn ống quần lên. Thường khi Di xăn quá gối nhưng hôm nay có An Di ngại quá nên hổng dám xăn cao, trong lòng rủa thầm:"Cái tên mắc dịch nầy tự nhiên nổi hứng tắm sớm chi hổng biết, kiểu nầy sóng đánh là quần ướt nhẹp đây."
Nãy giờ An vẫn đứng cạnh Di, thấy Di vừa cầm cái áo dài lên là giựt lấy, ôm khư khư trước ngực rồi đi ra chỗ nước trong. Di đứng sượng trân da gà bỗng nổi khắp cả người. Ra đến chỗ nước ngập đến ngực, An trải áo dài thẳng ra, rồi đứng quay lưng lại với Di. An nhắm mắt đưa tay lướt dài theo thân áo. Một cảm xúc vừa như đau đớn vừa như hoan lạc chạy dọc theo sống lưng. Vậy là An đã thực hiện được điều hằng mong mỏi. An chỉ mong được một lần ôm Di. Một lần được xoa nhẹ lên cánh tay Di. Một lần được úp mặt vào tóc Di mà hít thật no thật đầy cái mái tóc còn thơm mùi chanh ấy! Rồi An cứ đứng như thế mãi cho đến khi Di gọi mới quay vào trả áo.
Nhìn An hai tay nâng áo đưa cao quá đầu để không chạm vào nước mà lòng Di nghe đau nhói. Cảnh tượng nầy giống như người ta đang dâng con vật hiến tế lên bàn thờ, gương mặt An cũng mang vẻ sùng kính như vậy! Di biết rằng hình ảnh nầy sẽ bám theo Di suốt quãng đời còn lại. Sau lưng An, giòng sông với những tia nắng sớm mai lấp lánh trên mặt nước, Vậy mà không hiểu sao màu sắc hoàng hôn như đang thấm đẫm, nhuộm tím cả bầu trời rất xanh và mây rất trắng trên kia. Một câu hát trổi dậy trong lòng Di rồi ngân hoài: "Anh biết không ? Em vẫn mơ, về nơi chân trời tím. Em với anh, in bóng trên, lưng trời cao. Nhưng em biết, muôn đời, muôn kiếp sau. Ta sẽ không bao giờ đến gần nhau..."


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 122 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang Trang vừa xem  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7 ... 13  Trang kế tiếp

» NHƯ ĐI TRÊN CÁT «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 2 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 2 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và 2 khách
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 189 vào ngày 02 Tháng 1 2023, 21:18

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 2 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu