Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 25 Tháng 11 2024, 02:53
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 12 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang 1, 2  Trang kế tiếp
Người gửi Nội dung (Xem: 2916 | Trả lời: 11)
Tiêu đề bài viết: CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT
Gửi bàiĐã gửi: 21 Tháng 9 2008, 13:16
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Tuổi: 62
Sinh nhật: 01-03-1962
Ngày tham gia: 18 Tháng 1 2008, 07:00
Bài viết: 1323
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Không thể không cười haha hôhô, cười lăn xuống sàn khi xem hoạt hình Tom and Jerry. Chuột trong phim thật xinh xắn đáng yêu, chú chuột tinh khôn lí lắc thích trêu ghẹo luôn tìm cách chơi xấu mèo. Chuột đã cho tôi vài kỷ niệm vui buồn của thời ấu thơ.
Hồi nhỏ, tôi luôn thích về quê ngoại ngày cuối tuần, được theo ngoại vô rẫy hái cà tím, bí rợ, hái cà dó( là trai cà chua), hồi nhỏ, nghe người ở xứ tôi gọi vậy đó! Lúc trời mưa hay nắng gắt thì chạy vô trú tạm ở gốc cây còng to và nhiều cây khác nữa. "Tai sao thỉnh thoảng có vài cây to thế nầy trong rẩy nhỉ?" đó là thắc mắc sau nầy của tôi, có thể người ta cố tình trồng nó để làm nơi nghỉ mát cho người đi rẫy chăng?
Được ngoại cho cái nón lá được ngoại xén bớt vành cho vừa với tôi, tung tăng chạy theo hái những quả cà dó hườm hườm, trơn láng như da con gái, khi thì tìm hái trái thù lù, có lúc chay vô gốc cây khi trời quá nắng. Khi khát thì uống từng ngụm nước mưa trong cái ấm nhôm to, móp méo là thứ gắn liền với ngoại và dì mỗi khi ra rẫy, ngụm nước mưa sao mà ngọt mát ngon ơi là ngon, nước mưa ngoại chứa trong lu bên phải trước hiên nhà, dưới đáy lu ngoại có để cục đá (loại đá mài dao), ngoại nói cho nước trong hơn, tôi thì hỏi: "uống mát hơn hả ngoại?" Cục đá đó đôi lần tôi lén ngoại cho tay vào đáy lu lấy miếng đá lên mân mê, thích thú nhìn nó tròn cạnh như hòn sỏi trắng tự hỏi: Sao nó cứ nhỏ dần đi vậy?
Lần khác theo ngoại và anh họ ra rẫy dưa, trời đang nắng tốt vậy mà lại kéo về một đám mây làm nên cơn mưa nho nhỏ, hai người họ có tấm nylon quàng qua vai che mưa, còn tôi ngoại hò hét gọi tôi chay nhanh vào trú tạm duới hàng cây kia. Ngồi bó gối dưới gốc cây còng nhìn hạt mưa rơi, tôi mãi không quên những gì tôi thấy là hai tấm lưng một nhỏ bé, một hơi còng là ngoại, một tấm lưng to phẳng, cái đầu ướt mem của người anh họ sao mà thương quá dưới cơn mưa. Hết mưa rồi ngoại ơi? ngoại nói: "Cố làm cho xong rồi về luôn". Ngoại ngồi nghỉ mệt bên tôi, anh họ đi đâu đó chút rồi trở lại. Anh họ mồ côi cha sống với ngoại từ nhỏ gọi ngoại bằng nội, anh đẹp trai, hiền lành, ít nói. Anh đến gần cười tủm tỉm với tôi, đưa cho gói lá sen nhỏ bằng cái nắm tay của tôi, anh nói: "Cho cưng nè! xòe tay ra!" Như mọi hôm anh cho củ khoai nướng hay gói xôi bắp, hí ha hí hửng mở ra là một con chuột con đỏ hỏn mới sinh mà anh bắt được trong lúc đào rãy, chỉ có mồm la bài hải, đứng chết trân. Chuột con rơi xuống ngay dưới chân tôi, nó "ngáp ngáp" trên vũng nước tôi vừa tè...thật tội nghiệp chuột con bé bỏng. Tôi khóc tức tưởi, anh họ bi ngoại mắng cho một trận nên thân. Còn tôi vì con chuột con đó, có cớ giận anh thật lâu, để khỏi bị "cắn" đau thay vì thơm vào đôi má phúng phính của tôi mỗi khi gặp anh. Vài năm sau anh cưới vợ, đi lính để rồi anh chết trận bỏ lại người vợ trẻ với đứa con gái một tuổi. Mãi sau nầy tôi nhìn thấy chuột hay nói về chuột tôi lại xót xa, nhớ người anh họ chết trẻ tội nghiệp của tôi.
Tôi sợ chuột… ghê thịt chuột, lớn hơn vài tuổi không thích ra rẫy nữa. Một lần về ngoại gặp bữa cơm chiều. Mâm cơm có dĩa thịt băm xào xả ớt thơm lừng, tôi xà vào ăn chỉ món thi băm ấy. Nhìn cháu gái ăn ngon vậy, khoan thai ngoại nói: "Thịt chuột đồng mùa nầy thơm lắm, ngon phải ko?" "Hả?…" Tôi bỏ chén cơm ba chân bốn cẳng tôi chạy ra vườn ráng sức móc họng cho ra hết sạch thịt chuột… huhu!. Dạo ấy trở đi nhìn tới thịt băm tôi bị ám ảnh thịt chuột không thôi.
Nhà tôi cách chợ là cây cầu sắt nhỏ, phía bên có con đường đi vào sân banh, phải đi qua quán cafe chú Bèo, café bác chính Văn. Nhà tôi theo kiểu nhà sàn thấp vừa, khi chơi trò trốn tìm năm mười dưới sàn nhà là nơi tôi hay chui trốn nhất, dưới sàn chất rất nhiều củi me nước, chung quanh nhà tôi những cây me nước được ai trồng tự hồi nào mà cao lớn lắm! Tới mùa thì cho những chùm me chín đỏ ăn vào có vị ngọt hơi chan chát chút thôi, chùm me xoắn lọn tựa như lọn tóc của mấy cô đầm Pháp vậy. Đêm đến lủ chuột lộng hành chạy ngoài sân tìm cóc nhái, lúc thích chí nó kêu rúc rích chạy ngang chay dọc. Hể đêm nào nghe tiếng rúc rít của mấy con chuột rượt đuổi nhau ngoài sân, ngoài mấy vựa củi me nước ba má nói: chuột “reo” ngày mai bán đắc hàng, vậy là sáng hôm sau ba má đã bán được nhiều đồ hơn mọi ngày, điềm lành từ chuột có đúng không nhỉ? Ngày xưa ấy với cái đầu ngu ngơ trẻ con, đêm nào tôi cũng đều mong nghe tiếng chuột "reo", ít ra nó cũng đem niềm hy vọng, điều may mắn đến cho nhà tôi, biết có phải chỉ là sự trùng hợp với ngày ba má buôn may bán đắc hay không, nhưng mỗi tối mà nghe tiếng chuột reo ngoài sân, dưới sàn thì lòng tôi vui sướng khôn nguôi. Vậy đó! ngày đi đêm về… tiếng rúc rich của chuột theo tôi vào giấc ngủ mê… mơ thấy mình lớn lên xinh đẹp… yêu và lấy chồng.
Như giấc mơ tuổi thơ… tôi đã lớn, cũng xinh xẻo cũng chập chững yêu…. Hòa bình vài năm tôi lấy chồng sinh con, có một cuộc sống thật yên bình.
Điều thú vị nhất sau nầy, trong lần họp mặt bạn bè của anh xã, tôi được biết ngoài tên thật ra, anh xã còn có bí danh nữa là "H. chuột”. Còn tai sao anh có bí danh đó thì xin hẹn lần khác tôi sẽ kể. Điều mà tôi thấy hay hay đó là: có phải sự ngẫu nhiên hay là duyên nợ mà “chuột” đã theo tôi đến hết cuộc đời nầy?…

Hình ảnh


Sửa lần cuối bởi thanh thảo vào ngày 25 Tháng 9 2008, 03:57 với 1 lần sửa trong tổng số.

Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT
Gửi bàiĐã gửi: 23 Tháng 9 2008, 08:55
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Tuổi: 62
Sinh nhật: 18-09-1962
Ngày tham gia: 17 Tháng 8 2008, 06:35
Bài viết: 922
Quốc gia: Vietnam (vn)
thôi vừa thôi nghe tt .viết gì mà dài dử vậy.làm người khác đọc mà .....ghiền.dân "nhà quê" mà không biết ăn thịt chuột thật.....uổng phí.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Tấm hình đâu rồi? (Re: CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT)
Gửi bàiĐã gửi: 25 Tháng 9 2008, 03:03
Ngoại tuyến
Member V
Member V

Tuổi: 67
Sinh nhật: 00-00-1957
Ngày tham gia: 11 Tháng 12 2007, 10:25
Bài viết: 231
Quốc gia: Vietnam (vn)
Mèn ơi!
Hôm trước thấy cuối bài này có tấm hình em Thảo thời "hỉ mũi chưa sạch" dễ thương quá chời, rồi cái nhà sàn với cái cầu thang bằng bê tông rất đặc trưng nữa, định phản hồi vài câu nhưng còn nhường cho bà con khác nói trước. Nay mở ra lại thì đâu mất tiêu rồi! Biểu tình bé Thảo đó nhe! Gởi lại đi, bà ngoại trẻ của con nít ui!
Nhìn hình cái nhà sàn mà bao nhiêu kỷ niệm của hồi đó lần lượt sống lại trong lòng Thênh Thang đó bà con. Nhớ nhứt là cảnh đi chơi "năm mười" cùng lũ bạn trong xóm. Thường cái sàn với mấy cự củi và mấy "gốc tán" là nơi tụi nầy thường núp vào để trốn.
Có đứa bạn trong xóm, ba má nó đi làm ăn xa (hình như đi làm lúa ở đồng trên thì phải), mấy anh chị em nó ở nhà tự nấu ăn, tắm giặt và quản lý lẫn nhau. Nhiệm vụ của nó là nấu cơm và giữ đứa em khoảng 2-3 tuổi. Ngoài ra còn phải đương chài và... bày chơi đủ trò nữa. Khi chơi trò "năm mười", hễ nó trốn ở đâu thì đứa em nó lù đù đi theo sau và đứng đợi ở ngoài ngay chỗ đó, báo hại muốn tìm nó để "bắt" thì dễ ợt: Em nó là "tên chỉ điểm" mà. :rollin: Bị bắt hoài nó đâm quạu và chửi đứa em tội nghiệp: "Thằng quỉ! Tao biểu mày đừng có theo tao mà sao mày theo tò tò hoài vậy!" Bị chửi thì bị chửi nhưng thằng nhỏ theo thì vẫn theo, con nít mà! Đứa bạn đó đã từ lâu Thênh Thang không gặp vì nó cũng lấy chồng xa xứ, mà lại nghèo khổ nữa!
Ôi, mấy đứa bạn hàng xóm của tôi ơi! Thương nhớ các bạn quá!

Còn chuyện có "duyên" với chuột thì để khi khác Thênh Thang tiếp nhé Thanh Thảo!
Thênh Thang và Thanh Thảo chờ sự góp lời của các anh chị em khác đó.
Thân mến!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT
Gửi bàiĐã gửi: 25 Tháng 9 2008, 20:38
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Sinh nhật: 28-03-0000
Ngày tham gia: 13 Tháng 3 2008, 00:12
Bài viết: 843
Quốc gia: United States (us)
Con chuột của Cái Thảo mặc dù ban đầu nghe ơn ớn thiệt, nhưng sau cùng cũng đem lại một sự may mắn cho người nhà!

Lẽ ra cái post hồi âm nầy nên post riêng, nhưng vì liên quan với bài chủ, nên YDI post nó lên đây tặng cái Thảo

Đây chỉ là truyện ngắn mà YDI lượm lặt thôi ...


Cô bé bắt chuột
của Điền Thạch Biền

Trong thời gian đi thực tập dạy học ở Long Xuyên, tôi đã được ăn thịt chuột lần đầu tiên ở một quán bán cơm tháng. Gắp miếng thịt chuột nướng lá cách bỏ vào miệng, tôi vừa sợ vừa run như lần đầu tiên hôn đại vào má người yêụ

Hai mươi năm sau, có dịp trở lại đồng bằng sông Cửu Long, tôi đã được đi bắt chuột và ăn thịt chuột do một cô bé nấu nướng. Lần này, thịt chuột thơm ngon và quyến rũ như đôi môi người tình.

Hỡi cô bé bắt chuột, em còn nhớ đến tôi hay chỉ nhớ đến ... chuột?


*
* *


Nhân dịp đi lắp đặt máy vi tính cho một Công ty ở Cần Thơ tôi tranh thủ ghé thăm người bạn thân ở xã Thới Long. Anh đã từng học chung với tôi ở Đại Học Tổng hợp Sài Gòn. Ba năm rồi chúng tôi không gặp nhau nhưng vẫn thường thư từ với nhau . Anh cho biết đã về dạy tại trường trung học ở huyện Ô Môn. Khi nào có dịp tôi ghé nhà anh chơi và anh sẽ đãi một món ăn đặc sản quê hương: chuột đồng khìa nước dừa .

Thú thật bạn thân thì bạn thân mà ở xa xôi cách trở qua hai cái bắc, tôi cũng chỉ biết gửi "tấm lòng" là quí, chứ ít khi chịu gửi tấm thân ốm nhách của mình. Nhưng nghe bạn hứa sẽ chiêu đãi một món ăn đặc sản mà ở Sài Gòn không có thì đôi chân tôi dù có lỡ bị tai nạn, tôi vẫn cố chống nạng lên đường. Với tôi, một món ăn luôn luôn hấp dẫn hơn tình bạn, tình yêu vì những thứ đó tôi khó mà nắm bắt và bỏ vào miệng nhai nuốt như món ăn.

Chiếc xe lôi chở tôi, đậu lại ở một ngã ba đường đầy sỏi đá. Người lái xe nói:

- Đến nơi rồi . Anh đi bộ theo hướng này hỏi thăm nhà, chứ đường ruộng xe vào không được.

Tôi trả tiền xe, cám ơn anh rồi lững thững đi bộ trên con đường đất mấp mô . Trời xế trưa nắng gắt. Hai bên đường là những cánh đồng lúa mới gặt xong còn trơ gốc rạ. Xa xa còn một vài thửa ruộng gặt muộn, lúa đã chín vàng. Tôi thử quan sát thật kỹ một thửa ruộng bên đường xem có thấy bóng dáng một con chuột nào không. Nhưng chỉ thấy mặt ruộng nứt nẻ và những gốc rạ khô khốc. Tôi hy vọng bạn tôi đã nuôi sẵn chuột trong nhà để đãi khách, nếu không tôi đành phải than cho số phận hẩm hiu của mình. Món thịt chuột còn bị hụt ăn thì đừng mơ tới chuyện tình yêu .

Ở làng xóm, các ngôi nhà đều không có số. Tôi phải hỏi thăm gần chục người mới biết nhà bạn tôi phía trước có hàng cây so đũa và cái cổng gỗ sơn màu xanh. Cây so đũa là cây gì vậy trời ? May thay cuối cùng tôi cũng đi tìm ra cái cổng gỗ sơn xanh, đã khóa . Tôi gọi lớn tên người bạn:

- Tuấn ơi, Tuấn!

Một con chó mực chạy ào ra sủa vang đáp lời gọi của tôi, cứ y như nó tên là Tuấn. Tôi vốn ghét loài chó vì tính ưa "theo đuôi" chủ của nó (người ta thường gọi văn hoa là lòng trung thành), nhưng tôi lại rất thích ăn thịt chó. Thật kỳ lạ, con vật nào mình càng ghét, ăn thịt lại càng ngon. Tôi nghĩ nếu không có chuột đồng, tôi sẽ xúi bạn tôi "hạ cờ tây".

Một cô gái mặc bộ bà ba lấm tấm bông xanh, đỏ, tím, vàng đi ra . Em hỏi:

- Ông hỏi ai ?

- Có anh Tuấn ở nhà không em?

- Mời ông vào .

Cô bé mở cổng gỗ cho tôi vào . Em gõ nhẹ lên đầu con mực, nó không còn nhe răng gầm gừ mà chúi đầu vào chân em. Bước đến hiên nhà lợp lá dừa, cô bé gọi:

- Anh hai ơi, có khách.

Cô bé và con mực đi thẳng vào trong nhà. Một lúc sau, Tuấn chống nạng bước ra . Bàn chân phải của anh bó băng trắng che khuất mắt cá. Tôi sững sờ. Vậy là xong! Với cái chân bị thương đó. Tuấn chẳng thể đi bắt chuột nấu món ăn đặc sản đãi tôi .

Tuấn ôm vai tôi, mừng rỡ nói:

- Cơn gió nào đã đưa bạn hiền tới đây!

Tôi buồn bã nói:

- Chẳng có cơn gió nào hết, tôi phải đi bộ muốn gãy chân để tới đây . Chân cậu bị sao vậy ?

Tưởng tôi chia buồn, Tuấn cười nói:

- Không sao, không sao . Bị tai nạn xe cộ khi tôi về Cần Thơ . Ông vào nhà ngồi chơi . Tối nay ở lại đây nghe .

Tôi theo Tuấn vào nhà và ngồi xuống bộ bàn ghế đánh vẹc-ni láng bóng. Tuấn quay vào trong gọi:

- Út ơi!

Cô bé mặc áo bà ba lấm tấm bông ở nhà sau đi lên, đứng ở cửa . Tuấn nói:

- Em chặt một trái dừa đãi khách.

Tôi vội nói:

- Thôi khỏi . Hãy để dành dừa làm món chuột đồng khìa nước dừa .

Tuấn cười:

- Ông khỏi lo . Nhà còn mấy cây dừa ở phía sau .

Rồi anh quay qua nói với cô em:

- Nè Út, em đi bắt mấy con chuột để anh làm đồ nhậu đãi bạn.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Bộ cô bé không sợ chuột à?

Cô bé che miệng cười .

Tuấn nói:

- Chuột sợ nó thì có.

Đang ngồi ôn lại chuyện ngày xưa cùng đi học với Tuấn bên ly nước dừa, tôi thấy cô bé tay cầm cái chĩa, tay cầm lồng sắt đi ra cổng. Con chó mực lẽo đẽo chạy theo sau . Tôi vội nói với Tuấn:

- Để tôi đi phụ bắt chuột với cô bé nghe .

- Ông cứ ngồi đây chơi, một mình nó làm được mà.

Tôi cười nói:

- Tôi muốn đi thực tế. Vả lại chính tay mình bắt được chuột đem về nấu ăn mới ngon.

Tôi đuổi kịp cô bé khi em vừa ra khỏi cổng một đoạn đường. Con chó mực quay qua tôi gầm gừ, chắc nó sợ tôi dành chỗ nó "theo đuôi" cô bé. Tôi vội bước lên đi ngang hàng với em. Cô bé nói:

- Ông tuổi con gì?

- Tuổi tý.

- Vậy ông nên ở nhà.

- Trời đất! Đi bắt chuột mà cũng kị tuổi à?

- Ông hạp tuổi con chuột nên mới khó bắt, vì ông dễ dàng buông tha "đồng loại".

- Sức mấy mà tôi buông tha . Tôi đang muốn tìm vài "đồng hương" để khìa nước dừa . Còn em chắc tuổi con mèo, sát tinh của loài chuột?

- Không. Em tuổi con rắn. Ở miệt quê rắn bắt chuột giỏi hơn mèo .

Tôi mừng thầm. May mà tôi không ở miệt quê, nếu không chắc em sẽ "nuốt" tôi dễ dàng. Tôi hỏi:

- Em học lớp mấy rồi ?

- Hơn anh em một lớp.

- Xạo!

- Thiệt mà, em học lớp 12, còn anh em dạy học lớp 11. Ông cũng đi dạy học như anh em?

Tôi gật đầu:

- Anh em dạy chữ, còn tôi dạy sử dụng máy vi tính.

- Vậy ông có thể lập chương trình bắt chuột trên máy vi tính được không?

- Được chứ, nếu em cung cấp cho tôi những dữ kiện.

Đang đi bỗng cô gái quay trở lại, nói:

- Vậy chúng ta về nhà.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại về nhà?

- Đi bắt chuột làm chi cho mất công. Về nhà, em sẽ cung cấp cho ông những dữ kiện để ông đem về Sài Gòn khìa chuột đồng trên máy vi tính.

Tôi lắc đầu cười . Cô bé này quá lanh. Tôi ở thành phố còn chịu thua huống chi mấy con chuột ở đồng.

Cô bé dẫn tôi đến một cánh đồng lúa vừa mới gặt còn lác đác những hạt lúa rơi . Em dặn:

- Ông đứng im một chỗ, đừng đi lung tung, chuột nghe động bỏ chạy .

Tôi đứng trên bờ ruộng nhìn con mực trổ tài . Nó đi dọc theo bờ ruộng hít hít rồi sủa vang trước một miệng hang chuột. Cô bé quơ mớ rơm ở ruộng, đốt lửa, dúi vào miệng hang rồi em đứng dậy cầm cây chĩa ngạnh bén ngọt chờ đợi . Khói xông vào hang, một con chuột ngộp thở chạy ra, cô bé lanh lẹ đâm thẳng cây chĩa vào bụng chuột. Con vật kêu chít chít, cô bé gỡ con chuột bỏ vào lồng sắt. Rồi em đi theo con chó đến miệng hang khác.

Nhìn cảnh cô bé bắt chuột, tôi bỗng rùng mình nổi da gà. Không phải tôi ớn lạnh vì thấy cảnh "máu đổ thịt rơi" mà vì thấy tài đâm chĩa chính xác của cô bé. Con chuột nhỏ con và lanh như vậy, em chỉ đâm một chĩa là trúng ngay tróc. Tôi to con và chậm chạp hơn con chuột cả ngàn lần, chắc em mới dứ cây chĩa lên cũng trúng (tim) tôi ngay tróc. Đang lan man suy nghĩ, tôi nghe có tiếng cô bé la:

- Ông Vi Tính, chụp con chuột đang chạy tới ông kìa!

Tôi quay lại thấy một con chuột mập ú đang chạy về phía mình. Tôi vội đứng dạng chân, giơ tay như thủ môn chụp banh thời còn ở đội bóng đá sinh viên. Con chuột chạy qua mé phải, tôi khép góc bay người đón bắt. Nhưng khổ ơi là khổ! Nó là chuột chứ không phải là trái banh nên nó thản nhiên leo qua đầu tôi, chạy tiếp.

Tôi lồm cồm bò dậy, mắc cỡ liếc nhìn cô bé thì thấy em chỉ tay về phía mình và la lên:

- Cút! Cút! Lẹ đi .

Em chê tôi bắt chuột dở ẹc nên đuổi tôi đi ? Tự ái nổi lên dồn dập, tôi cóc cần mấy con chuột nữa . Tôi bước nhanh về nhà người bạn. Có thể tôi sẽ thuê xe lôi về Cần Thơ ngay . Bây giờ bạn tôi có đãi món chuột khìa kim cương tôi cũng không thèm ăn, huống chi món chuột khìa nước dừa rẻ tiền.

Bước vào cổng, tôi thấy Tuấn đang chống nạng đứng trước hiên. Anh hỏi:

- Bắt được nhiều ít rồi ?

Tôi nhăn mặt:

- Mới được có mấy con.

- Sao ông không phụ em tôi bắt thêm mấy con nữa ?

- Tôi vừa bắt hụt một con chuột, em gái cậu đã nổi giận đuổi tôi đi .

- Nó mà dám đuổi ông đi à?

Tôi nói kháy:

- Em cậu đâu dám đuổi mà chỉ "lịch sự" la: cút, cút đi .

Tuấn, tay chống nạng, tay ôm bụng cười . Tôi muốn cây nạng gãy làm đôi cho hắn ngã xuống để tắt đi tiếng cười khinh thường tôi như cô em gái hắn. Vừa xoa bụng Tuấn vừa nói:

- Ông hiểu lầm rồi . Em tôi la "Cút, cút" là nó gọi con chó mực đuổi theo con chuột ông chụp hụt, chứ đâu phải nó đuổi ông đi .

Tôi giật mình than:

- Trời đất! Ai lại đặt tên cho con chó là Cút ác nhơn vậy ?

- Em tôi chớ ai . Con nhỏ đó rất thích đặt tên theo sở thích. Nó không muốn con chó săn của nó bị trùng tên với bầy chó ở xóm này . Thôi ông hãy ra phụ nó bắt thêm một mớ chuột nữa đem về đây, tôi làm đồ nhậu .

- Bây giờ tôi hiểu rồi . Hèn chi lúc đó cô bé gọi tên tôi là ông Vi Tính.

Mặc dù trời sắp tối, tôi vẫn chạy vội ra ruộng. Khi đã hiểu rõ một điều gì, dù trời có tối người ta vẫn dễ dàng chụp bắt được điều đó. Chắc các bạn nghĩ tôi sẽ quyết tâm chụp bắt lại con chuột đồng đã chạy thoát ở ngoài ruộng? "Xời", tôi đâu có thông minh mà nghĩ được điều cao xa đó. Kẻ ngu ngốc như tôi chỉ nghĩ mình sẽ chụp bắt cô chủ của con Cút, vì trong tay cô đã có sẵn một cái lồng đầy chuột đồng mập ú.

Tôi chạy đến gần cô bé ... Chợt em cười ré lên giữa đồng vắng. Chắc các bạn mừng cho tôi đã chụp trúng cô bé và làm em nhột? "Xời", nếu đúng như bạn nghĩ, Tết này tôi sẽ mời bạn đến nhà tôi ăn Tết lớn. Khổ thay, tôi đã chạy vấp vào bờ ruộng và ngã chúi xuống đất. Và kỳ lạ thay, tôi đã chụp trúng con chuột tôi bắt hụt hồi chiều .

Chắc các bạn sẽ hét lên: Xạo! Nhưng sự thật đúng như vậy mà. Vì chỉ có con chuột ngu xuẩn đó mới không chịu nằm trong bàn tay mềm mại của cô bé, nó thích nằm trong bàn tay thô bạo của tôi .


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT
Gửi bàiĐã gửi: 28 Tháng 9 2008, 06:32
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Tuổi: 62
Sinh nhật: 01-03-1962
Ngày tham gia: 18 Tháng 1 2008, 07:00
Bài viết: 1323
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Anh lớp trên+anh hàng xóm YDI của em ơi! Truyện chuột nầy đọc mắc cười quá đi, đọc tới gần cuối thấy tôi xạo quá à, bởi vì sao mà tôi biết được con chuột bắt hụt hồi chiều hả anh?
Anh YDI nè, anh là bạn của anh VTN, chị MP phải hôn? Vì là lâu rồi không thấy anh chị tham gia DĐ, anh có liên lạc với 2 anh chị ấy không anh? vắng anh chị lâu thấy nhớ đó thôi, còn nữa cho em hỏi YDI có chị gái không vậy?


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT
Gửi bàiĐã gửi: 28 Tháng 9 2008, 08:18
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Tuổi: 62
Sinh nhật: 18-09-1962
Ngày tham gia: 17 Tháng 8 2008, 06:35
Bài viết: 922
Quốc gia: Vietnam (vn)
Bài của YDI viết :
- ...tôi vừa sợ vừa run như lần đầu tiên hôn đại vào má người yêụ
- ...thịt chuột thơm ngon và quyến rũ như đôi môi người tình.
Có fải YDI đã quá quen thuộc với kiểu "so sánh" này không?


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT
Gửi bàiĐã gửi: 29 Tháng 9 2008, 01:16
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Sinh nhật: 28-03-0000
Ngày tham gia: 13 Tháng 3 2008, 00:12
Bài viết: 843
Quốc gia: United States (us)
SuKimNguyen {L_WROTE}:
Bài của YDI viết :
- ...tôi vừa sợ vừa run như lần đầu tiên hôn đại vào má người yêụ
- ...thịt chuột thơm ngon và quyến rũ như đôi môi người tình.
Có fải YDI đã quá quen thuộc với kiểu "so sánh" này không?


Sử emmmm.... Bài trên là YDI sưu tầm, chứ hong phải là YDI tối tác đâu! Lêu lêu... :mozilla_tongueout:

YDI dù là dốt văn cũng hong dám so sánh nụ hôn như ông nầy cả! Ớn .... :mozilla_undecided:

Vẫn chờ Sử em quậy đó!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT
Gửi bàiĐã gửi: 29 Tháng 9 2008, 13:02
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Tuổi: 62
Sinh nhật: 18-09-1962
Ngày tham gia: 17 Tháng 8 2008, 06:35
Bài viết: 922
Quốc gia: Vietnam (vn)
YDI này .ngày nào còn chọc tụi em hoài chắc anh sung sướng lắm fải không? giờ em hông quậy nữa đâu ,em đang chuẩn bị gởi bài viết đây nè.bài cô bé bắt chuột em đâu nói của anh đâu,em chỉ hỏi có fải anh đem bài này để nhớ lại ngày xưa ....của anh không vậy?"so sánh tí xíu ấy mà.......


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT
Gửi bàiĐã gửi: 29 Tháng 9 2008, 20:28
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Sinh nhật: 28-03-0000
Ngày tham gia: 13 Tháng 3 2008, 00:12
Bài viết: 843
Quốc gia: United States (us)
Sử em... YDI cũng nghiêm chỉnh trả lời em nè ....

Nụ hôn đầu đời ... í dza... lâu quá rồi, mà bi giờ thì lẩm cẩm nên cũng hông nhớ là bắt đầu từ khi nào nữa ah!

Còn mùi vị nó ra sao, chắc chắn là hông giống mùi chuột nướng đâu! Ít nhất cũng chắc là giống mùi cà chua, hay cà pháo chi đó? (Anh đoán vậy!) :mozilla_tongueout:


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT
Gửi bàiĐã gửi: 29 Tháng 9 2008, 21:46
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Tuổi: 62
Sinh nhật: 18-09-1962
Ngày tham gia: 17 Tháng 8 2008, 06:35
Bài viết: 922
Quốc gia: Vietnam (vn)
chời ơi anh nở lòng nào "ví von "như vậy à!nụ hôn đầu đời "ngon gần chết"em được bạn của anh trai hun từ lúc.....13 tuổi đó .ghê chưa !ngày xưa anh em có nhiều bạn đến nhà chơi.lúc nhỏ ai cũng nói "thương em " lúc lớn thì ....bỏ chạy đến mất cả dép hết. cái này mới thật là cà chua ,cà pháo đó ydi ạ !


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 12 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang 1, 2  Trang kế tiếp

» CÓ PHẢI LÀ DUYÊN? TT «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 3 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 3 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và 3 khách
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 304 vào ngày 24 Tháng 11 2024, 12:29

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 3 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu