SẮP TẾT NHỚ CHUYỆN ĐỜI XƯAMột ngày lao động năng suất cao! Kết quả: hai chân đau thốn, hai tay khô cứng, thèm một giấc ngủ vô tư, quên hết mọi sự đời. Nhưng quái lạ, lại trằn trọc! Lồm cồm ngồi dậy mở máy tính, vào trang Diễn Đàn xem có gì mới không. Có trang xuân 2008 với các bài viết đã đăng được sắp xếp lại. Số bài còn quá khiêm tốn so với lực lượng hùng hậu của cựu học sinh nhà trường! Ta tự trách mình sao không cố gắng viết ít bài cho chủ đề này, trong khi ta có rất nhiều ý tưởng. Rồi ta lại tự biện minh cho mình là do quá bận rộn. Ừ, bận thật. Chuyện cơ quan đang ở giai đoạn tà tà, nhưng chuyện nhà quá nặng nề, dồn dập. Có lúc ta thầm nghĩ: "Cực như trâu ư? Trâu có gì đâu mà cực vì nó chỉ có việc đem sức ra mà kéo, còn ta thì vừa đem sức cơ bắp vừa phải mệt trí để lo hầm bà lằn đủ thứ. Cực như mọi ư? Mọi nó chỉ việc làm việc theo lệnh chủ, còn ta, ta vừa làm chủ vừa làm mọi..." Ta chỉ còn chút thời gian buổi tối là dành cho mình, cho thế giới ảo thôi. Thôi thế cũng hạnh phúc rồi, còn sức khỏe để cực khổ, còn đầu óc bình thường và những phương tiện để giải trí...Biết vậy, nhưng sao lắm lúc cũng thấy buồn, thấy ngùi ngùi trong lòng...
=============================================
NHỚ BAĐọc những bài viết về ông đồ, mình thấy nhớ Ba mình quá! Không biết Ba của mình có phải là ông đồ hay không vì mình hiểu vẫn còn mơ hồ về khái niệm này (Mình thắc mắc: khái niệm "Ông đồ" và ông "Thầy đồ" có đồng nhất với nhau không?). Chỉ biết rằng Ba là người thâm nho, thích văn chương, thơ phú. Vào thời mình khoảng 4-6 tuổi, Ba có dạy chữ nho cho một người học trò-anh Lễ. Anh ăn ở hẳn trong nhà mình, mình rất thích vì tự nhiên có ông anh khơi khơi. Những khi anh đi đào dế cơm thì mình đi theo coi và thường giành xách cái ấm cũ đựng dế. Mình nhớ, lúc đó, ai đi học chữ nho là bị những cô gái trẻ chê là "ông già xưa", anh cũng bị gọi như vậy. Đúng là thời "nho học suy tàn".
Những ngày cận tết, dù bán buôn bận rộn, nhưng Ba vẫn vui vẻ viết liễng cho những ai có nhu cầu. Những câu đối trên liễng là do Ba tự nghĩ ra, khi được những câu đối hay, Ba thích chí đọc to lên chia sẻ với con cái. Ba còn vẽ mấy là bùa dựng nêu trên giấy hồng đơn tặng cho bà con xóm giềng. Trong xã và cả những xã lân cận, nhà nào có đám tang cũng đến rước Ba đi để vẽ mấy miếng vải thờ, xem ngày giờ nhập quan, động quan,... Ngoài ra, Ba còn giúp người ta xem mạch và ra toa (bằng chữ nho) để người ta tự đi hốt thuốc,...Tất cả những việc đó Ba chỉ làm giùm bà con chứ không lấy tiền công. Ba thường bảo: "Nghèo chết bỏ chứ Ba không bán chữ. Đời cha bán chữ thì đời con cái học dở và nghèo lắm!". Theo lời Ba kể, hồi nhỏ Ba học chữ nho với ông nội, sau đó học lóm chữ quốc ngữ chỉ được đúng một tháng. Vậy mà, Ba viết chữ rõ ràng, đẹp, rất ít sai chính tả nhờ ba thường để ý khi đọc sách (cuốn Minh Tâm Bửu Giám và các cuốn truyện, thơ, văn, sử,...) và thường hỏi các con khi thắc mắc để phân biệt; biết, nhớ và kể rất hấp dẫn nhiều câu chuyện sử, văn chương đông-tây kim-cổ. Mình tự hào Ba của mình là người quí chữ nghĩa và coi trọng sự học của con cái. Dù nghèo nhưng chưa bao giờ Ba có ý định cho con cái nghỉ học để đi làm thuê làm mướn kiếm tiền. Đời Ba đã quá thấm thía cái câu "Ruộng đất bề bề không bằng một nghề trong tay". Ông Nội có hàng trăm mẫu đất mà có giữ được đâu!
Như cái lệ, cả nhà mình thức đầy đủ đến giờ giao thừa. Sau khi cúng giao thừa, Ba bắt mỗi đứa phải viết cái gì đó để khai bút đầu năm. Sáng mùng một, tất cả phải dậy sớm lạy bàn thờ tổ tiên rồi mừng tuổi Ba Má (Ba mặc áo dài khăn đóng ngồi cùng Má để nghe các con đứng xếp hàng khoanh tay mừng tuổi). Dĩ nhiên là cũng được Ba Má lì xì. Xong thủ tục đó thì mới được tự do đi chơi.
Khi cao tuổi, Ba mình trở thành ông già… hơi bị đặc biệt: lúc nào cũng mặc bộ ba ba trắng, mang đôi guốc vông quai đen bằng…vỏ xe đạp do tự tay đẻo, cắt, đóng (con cái mua guốc ở chợ ông không chịu), tính tình vui vẻ lạc quan, hay tếu,…Thằng con mình hồi học lớp Năm làm tập làm văn kể rất thật về ông ngoại đã được điểm tối đa (vì có lẽ con người của ông ngoại khá thú vị).
Trong số các con, Ba cưng mình nhất dù mình là con gái. Vì nhiều lẽ: giống Ba nhất, ngoan nhất (hihihi) và cũng...lí lắc nhất. Khi các con đã trưởng thành thì Ba thương mình nhất vì mình là đứa con có hoàn cảnh...không bình thường nhất.
Hàng năm, những ngày cận tết là những ngày tất bật lo liệu đủ việc và khi sống xa quê, đó cũng là những ngày nhớ nhà, nhớ Ba Má nhất, đặc biệt là Ba.
Bây giờ Ba Má không còn nữa, rồi do quá mệt mỏi vì công việc dọn dẹp nhà cửa nên mình không còn chút hứng thú về quê!
MỘT KỶ NIỆM KHÓ QUÊNCon nít hồi xưa, thường chỉ được may quần áo mới vào dịp tết. Mới chiều 30 là đã đem ra mặc và rủ nhau đi dài dài ngoài đường để khoe rồi. Nhà mình buôn bán tạp hóa nên ba má và chị hai rất bận: vừa buôn bán, vừa dọn dẹp, gói bánh, gánh nước cho đầy lu hũ và còn tưới đường nữa,…Vậy mà bọn mình vẫn vô tư: tắm rửa, mặc đồ mới,…xức dầu dừa lên tóc (!) cho bóng và thơm (mô-đen hồi đó vậy mà) rồi đi chơi. Có một năm nọ, chắc hồi khoảng 5-7 tuổi, chiều tối 30, sau khi đi chơi, mình về nằm ngủ một lát (để lấy sức thức dậy trước lúc giao thừa) nhưng cảm thấy ngứa ngáy, bứt rứt và khóc. Chị hai thấy vậy đem đèn lại soi thì thấy đầu tóc mình bị kiến bu. Thì ra, mình đã xức lộn dầu ăn thay vì dầu dừa! Thế là chị lôi đầu mình dậy để gội. Ở nhà cứ nhắc và ngạo mình chuyện này mãi (chuyện “xí xọn” đó mà).
Đọc bài của Dạ Lý và Chinhlongphu phần nói về chuyện "đi xe lôi vòng lớn vòng nhỏ", lắc bầu cua cá cọp, mình đã bật cười vì... hồi đó mình cũng giống như vậy: ham đi xe, đi đò, đi xuồng,...tết ham đi chơi bài cào, lắc bầu cua cá cọp. Có năm mùng một thua sạch túi, mình về nhà chui xuống sàn kiếm lượm bạc cắc bị chị hai cười quá trời. Đúng là con nít! Bây giờ là người lớn, mình rất ghét những trò đỏ den nhưng...vẫn còn ham đi xe đò, đi ghe-xuồng-tàu, nhưng phải đi cùng những người thân yêu, hợp "gu" để có dịp tâm sự, đùa giỡn, tán dóc vui vẻ với nhau....
====================================================================
Sắp tết, tản mạn vài dòng như tự nói với mình. Lỡ ai có đọc xin hãy tha thứ cho nếu lời lẽ mình có gây phản cảm.