Ngôi Sao Xấu
Tôi sinh ra đời dưới một ngôi sao xấu, có thể nói như vậy. Người ta thường nói khôn nhà dại chợ, mà tôi thì ngược lại “khôn chợ dại nhà”. Kỳ cục thật, nghe có vẻ trái cẳng ngỗng, ấy xin bà con từ từ nghe tôi kể lể tâm sự, đừng nôn nóng.
Trước khi kể lể về nỗi khốn khổ trong cuộc sống gia đình, tôi xin nói sơ về thân thế của tôi, nói chung không đến nỗi nào tệ. Tôi chẳng phải là thứ nghèo khổ, thất học, dân bụi đời, du thử du thực, cà bơ cà bất, ăn bám vợ. Thầy tôi là dân lục địa, di tản qua Đài Loan và tôi được đẻ ra ở cái đất bốn bề là nước. Năm 18 tuổi tôi được học bổng qua Mỹ du học, đậu tiến sĩ ngành điện tại trường đại học Virginia, vậy là ngon lành chứ chả phải chơi, chẳng lẽ tôi học nhiều quá nên đầu óc có vấn đề, phạm vi nghề nghiệp thì tôi rất nhạy bén nhưng sao mà tôi lại lú lẫn trong vấn đề tình cảm.
Mười mấy năm mài đũng quần nhà trường, tôi ít quen biết đàn bà chẳng có mối tình lớn hay mối tình con cả gì sất, người đàn bà tôi quen lần đầu tại quán ăn tầu, sau này là vợ tôi có cái nhan sắc tàng tàng, mấp mé bờ ngang của đường biểu diễn 50 điểm trung bình. Thường thì người ta hay để ý đến nhan sắc lấy vợ thật đẹp, huống gì là tôi, chả gì cũng là tiến sĩ, bét bẹt ra cũng đẹp phải gần bằng minh tinh Củng Gia Lợi. Vậy mà tôi chẳng cần sắc đẹp cái quái gì cả, đã bảo đầu óc tôi nó có vấn đề mà lại, lấy vợ đẹp chỉ tổ phải chiều cô ta, gọi dạ bảo vâng, vậy thì còn ra thể thống thằng đàn ông gì nữa, coi sao được. Lấy vợ về nhà thì cô vợ phải biết gọi dạ bảo vâng, không thì ông táng ông đạp ra khỏi cửa có mà khốn đốn cuộc đời. Đã nhập tâm như vậy nên khi vừa gặp bà ấy, tôi nhủ thầm trời cho ta cô vợ tốt rồi đây. Nhan sắc tàng tàng, ăn nói nhỏ nhẹ (bé cái lầm), tôi kết ngay liền tức thì, dịp may ngàn vàng tôi chộp ngay, để vuột thì đi đâu mà kiếm đây. Ông bà nói dịp may chỉ xảy ra có một lần. Tôi vận dụng tất cả tài ăn nói ra để mà chinh phục nàng, mà thật ra tôi nói chuyện lắp bắp, chẳng đâu vào đâu. Thay vì nói chuyện tình yêu, trên trời dưới đất tôi lại chỉ kể toàn có một thứ chuyện là ngành điện của tôi, nàng lắng nghe chăm chú như có vẻ thích thú và hiểu biết, tôi có biết đâu rằng nàng nhẫn nại quá sức sau này trở thành cái họa cho tôi. Mà cái chuyện tôi tán nàng ra sao và rồi lấy nàng có nhiều tình tiết lâm ly bi đát lắm, tôi không tiện kể ra đây. Có điều gia đình tôi không ai tán thành cuộc hôn nhân này cả, mà tôi chẳng màng cứ tiến hành theo ý mình.
Tạm hoãn nói về nàng. Tôi là người cũng thuộc loại khó chịu, cãi nhau tới bến không chịu nhường ai nấy một bước, chính vì thế mà tôi ít bạn bè, tôi cãi ngang như cua, mới đầu còn từ tốn tranh luận, sau đó tôi lên cơn mặt đỏ gay nói chuyện như hét vào mặt người đối diện. Trong một lần tranh luận với người boss về công việc, ông ta yếu thế, cuối cùng cả vú lấp miệng em dùng oai là boss dũa tôi te tua, mà tôi đâu phải thứ hiền liền cương lại. Thế là câu chuyện biến từ tranh cãi chuyên môn chuyển sang con người và chủng tộc.
- Mày trở về xứ da vàng đi đừng ở đây mà lấy công việc của tụi tao.
Tôi nghe được câu này bắt đầu nóng máy chửi lại tới tấp.
- Mày cũng đi về cái xứ âu châu của mày đi, đây là xứ của dân da đỏ, mà dân da đỏ gốc là á châu. Vậy thì tao là người á châu tao có quyền ở đây.
Nghe tôi cãi bướng ông ta tức lắm, kiếm dịp và bằng mọi cách để trù dập tôi, lương bổng không thèm tăng mà có tăng thì gọi là, mỗi lần review là ông ta có dịp phê tôi Anh văn quá yếu, nói tiếng Anh giọng Ba Tàu nghe chán không chịu được. Sống trong không khí ngộp thở tôi lẳng lặng gởi đơn đi kiếm việc làm mới khác. Hãng mới, người chủ là đồng hương Đài Loan nên cũng đỡ khổ, tôi an tâm về mặt kỳ thị mầu da, hy vọng không có cảnh đồng hương “bóp cổ” đồng hương. Vùng đất Cali dù sao dân á châu khá đông nhất là vùng Orange nên nạn kỳ thị không ra mặt như nơi tôi ở cũ trong thành phố nhỏ bên bờ biển đông. Những ngày đầu thật thoải mái thoát đuợc không khí khó thở, qua hãng mới người đồng hương nhiều, đặc biệt người đàn bà có tuổi giúp tôi đủ thứ trong những ngày bỡ ngỡ đặt chân đến miền nắng ấm Cali. Chỉ cho tôi nào là trường học, chợ tầu, trung tâm sinh hoạt người Đài Loan. Người đàn bà mau mắn đưa cho tôi cuốn sách nói về đạo Phật, thế mới có chuyện. Vài ngày đầu còn tranh luận nhỏ nhẹ, sau đó đi đến chỗ bế tắc vì mỗi người suy nghĩ khác nhau. Đã nói tánh tôi là thứ nóng, dễ bốc hỏa, tôi phản pháo không còn nhẫn nại được, tôi hét toáng lên, chỉ vào mặt bà ta nói một cách giận dữ, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống. Bà càng cãi găng lại tôi càng làm dữ, cho đến khi bà im lặng, vậy mà về tới phòng làm việc riêng tôi còn cố ngoái cổ lại sạc cho bà ta một trận nữa. Tôi không thèm nói tiếng Tàu nữa mà dùng tiếng Anh chửi cho khỏi ngượng miệng. Phải nói bà này cũng thuộc loại lắm mồm trong hãng từ trước đến nay chưa ai cãi lại bà ta, vậy mà phải chịu tôi một phép. Sở dĩ tôi phải dài dòng nói về cá tính tôi như thế để mọi người biết tôi thuộc loại dữ, khó nhá, nỗi nóng bất tử, cãi nhau chết bỏ, phụ nữ cũng không nhường nhịn. Ấy vậy mà trời ơi! tôi phải thua một người đó là bà vợ hiền thục của tôi. Tôi là thứ chết tiệt, đúng vậy.
Số là vầy. Hôm đó tôi lải nhải nói về vấn đề không đâu vào đâu, bạ đâu nói đó, nói tứ lung tung, ngồi nghe riết nàng chịu không thấu điên tiết lên, nàng hét nói tôi ngưng lại.
- Ông có im cái miệng lại không?
Tôi cười gỉa lả lại càng nói tợn, còn cười chọc quê nữa chứ.
- Tôi bảo ông im, đừng có hiếp dâm lỗ tai tôi.
Đang cười khóai trá tôi bỗng nghe cái rầm, một bàn tay ngày thường mỹ miều bao nhiêu thì hôm đó đã trở thành cái búa giáng thẳng vào mặt tôi cái bụp, “úi trời ôi” tôi ôm mặt tối tăm, đầu óc quay cuồng thấy sao luôn. À tôi quên nói điều này, tôi cao một mét sáu năm, mà bà ấy còn bự con hơn tôi cỡ một mét bảy, người lực lưỡng hơn tôi. Thế là tôi đành giữ thế thủ chống đỡ từng cú đấm giận dữ vào mặt vào thân thể tôi. Nói dối phải tội, tôi bị đấm thật sự đấy chứ không phải bịa chuyện đâu. Kể ra tôi cũng là thằng đàn ông hèn nhát, thôi thì để nhà cửa êm ấm tôi đành nhịn một bước, và từ đó tôi (bị) nhịn dài dài. Vậy mà tôi cũng đã yêu em dài lâu, bởi vậy giờ này mới lòi ra hai mặt con.
Và rồi từ đó được đàng chân lên đàng đầu, bịnh thiệt. Một hôm tôi gởi tiền cho cha bên Đài Loan, không biết sao bà ấy bắt được giấy hồi báo, thế là bà ấy đùng đùng chửi tôi như tát nước vào mặt, lại còn viết thơ cho cha tôi một cách hằn học. Cha tôi không chịu được những lời lẽ của cô con dâu ngoan hiền, nên đã gởi tiền trả lại, chửi tôi là đứa con bất hiếu, sợ vợ như sợ cọp. Mà tôi sợ thiệt, đối với người ngoài tôi ăn thua đủ, có thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay, tôi không ngán, nhưng sao với bà ta tôi thấy hơi ngại, có lẽ bị ép riết tôi thành ngán ngẩm và biết sợ. Từ đó cha tôi không thèm nhận tiền của tôi gởi về nữa, tôi phải gởi tiền qua cho bà chị bên Canada gởi về với danh nghĩa của bà chị mà không cho cha tôi biết. Lần hồi bà hiện nguyên hình là nữ tướng, lúc trước chửi và đánh đập tôi thì còn có nguyên do, còn bây giờ thì khỏi, hứng là bà ta chửi bất kể giờ giấc. Đi làm về mệt chết luôn đầu óc căng thẳng về vấn đề trong hãng, chưa kịp bước vào nhà, đã nghe thấy tiếng sư tử rống như Kim Mao Sư Vương vọng ra rõ mồn một. Mới đầu còn cự lại, sau cùng chỉ biết nghe rồi lảng đi chỗ khác.
Ấy còn cái chuyện dọn qua Cali, cũng bị bà “tả” cho nhức đầu. Tả tôi xong bà ấy còn âu yếm thủ thỉ bên tai tôi nghe lùng bùng.
- Ngộ ái nị ngộ tả lị (yêu cho roi cho vọt đó mà).
Dọn qua Cali được chừng một tháng tôi bắt đầu đi kiếm nhà, nhà cửa quận Cam thì mắc khỏi nói, kiếm hoài không được mà giá thì ở trên trời. Hai tháng trời chưa kiếm ra được nhà, bà gọi phone qua hỏi thăm.
- Sao ông già, có nhà chưa?
- Nhà bên đây cỡ nửa triệu không ra cái gì cả.
- Đã bảo ông đừng có dọn qua bên đó, vậy ở bên đó một mình nghe đi ông.
Cả nửa tiếng bà giảng thuyết trên phôn, tôi chỉ còn biết im lặng mà nghe mà thưởng thức giọng oanh vàng thỏ thẻ, bản nhạc của bà tôi nghe ca hoài nên đã nhập tâm. Phải nói trời sinh ra tôi giọng đã to và rất tốt mà bà còn có giọng “treble” tốt hơn, cao nhân tất hữu cao nhân trị. Vì thế lỗ tai tôi bị biến chứng viêm màng nhĩ lúc nào không hay.
Mua nhà xong, sau này qua Cali, mất mấy tháng trời bà ấy kiếm không ra việc, là mấy tháng tôi bị dằn vặt, tại sao lại bắt bà bỏ việc ngon lành bên đó.
Những lúc vừa đau vừa buồn như thế này, tôi thường hay vào hãng tâm sự với người bạn, tôi được anh ta đưa số phôn của hội bảo vệ đàn ông, nói tôi gọi cho hội để được giúp đỡ. Cầm số phôn mà lòng tôi bùi ngùi tôi nghĩ là anh ta nói dỡn chơi, nếu có hội bảo vệ như vậy thì hay biết mấy, ở đời này không hiếm số người đàn ông bị hiếp đáp tuy tỉ lệ có ít.
Trên đời còn có ai xấu số hơn tôi, khổ thật đấy nhưng tôi vẫn yêu vợ tôi vô cùng. Vợ tôi “được cả người lẫn nết!!!”, vậy thì đã sao đâu? Tôi chưa hề bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay, nói có mặt trời làm chứng. Chẳng lẽ tôi lại mắc cái bệnh thích bị người ta hành hạ. Nếu đúng là vậy! thì âu đây cũng là của trời ban phát cho tôi.
Lê Hiền
Irvine 7 tháng tư năm 2005
|