|
Super Member |
|
Tuổi: 66 Sinh nhật: 25-01-1958 Ngày tham gia: 13 Tháng 5 2008, 06:06 Bài viết: 1109 Quốc gia:
|
Một lần đi công tác ở một huyện xa, do nhiều nguyên nhân này nọ, tôi đành chấp nhận vô ở trong một "nhà trọ". Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi ở "nhà trọ". Nhìn thành phần khách vô ra nơi đó, tôi nghĩ mấy cô giáo trẻ độc thân sẽ không dám ở. Nhưng thấy mình cũng lớn tuổi rồi, lại được ưu tiên xếp vào một phòng khá nhất nên tôi OK, chủ yếu có nơi ở ổn định để làm việc, nghỉ ngơi, hơn nữa, biết đâu đó là một trải nghiệm cần thiết trong cuộc đời?
Một tối nọ, tôi vừa ngồi gõ vi tính vừa nghe nhạc thì cúp điện. Thế là tôi đành nằm trong bóng tối chờ có điện lại. Một lát sau tôi nghe có tiếng khóc tức tưởi của ai đó, càng lúc càng lớn. Ủa,... bộ nhà trọ này có gia đình nào đó ở chăng? Chắc là vợ bị chồng đánh chứ gì? Chậc chậc... bây giờ sao mà nhiều quá mấy vụ bạo hành gia đình! Tôi thầm nghĩ.
Tiếng khóc càng lúc càng não nuột. Thấy phụ nữ bất hạnh, nghe phụ nữ khóc thì ai mà không chạnh lòng! Tôi lò mò đi ra mở cửa phòng và trông ra hành lang: có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ 1 căn phòng cách chỗ tôi 2 phòng và tôi nghe rõ tiếng một phụ nữ vừa khóc tức tưởi vừa lặp đi lặp lại câu "Từ cha sanh mẹ đẻ tới giờ chưa ai đánh em như vậy...". Vừa tò mò vừa xốn xang trong lòng, tôi khóa cửa phòng và đi về phía đó. Vừa lúc tôi đi ngang qua thì một người đàn ông trẻ xách đùm đề 2,3 túi xách, mặt mày hầm hầm đi vùn vụt ra khỏi phòng. Theo sau anh ta là ông chủ nhà trọ cũng vừa đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, tôi chỉ kịp nhìn thấy qua ánh đèn cầy leo lét dáng người phụ nữ ngồi bệt dưới nền nhà. Tôi chép miệng và hỏi ông chủ nhà trọ: - Anh ơi, xin lỗi, anh có thể cho tôi biết có chuyện gì vừa xảy ra không vậy? Nãy giờ nghe cổ khóc mà tôi xốn xang trong lòng, chịu hết nổi luôn! - Tôi cũng không biết nữa chị ơi. Nãy giờ tôi vô hỏi, hổng ai trả lời gì hết... - Bây giờ cúp điện, tôi cũng đang rảnh rỗi, tôi có thể vô đó với cổ xem có thể giúp được gì cho cổ, có được hay không ạ? - Ờ, được vậy thì tốt quá... Rồi ông ta gõ cửa: - Em gái ơi, mở cửa đi, có cô này muốn gặp nè... Nói chuyện với cổ đi, cổ là cô giáo đó nhe... Cửa phòng mở, tôi đi vào. Cô ấy lại ngội bệt xuống nền nhà khóc y như hồi nãy. Phải nói là từ lâu lắm rồi tôi mới gặp một người khóc "ngon lành" như vậy. Phải nói là cô ta khóc "hù hụ" mới đúng. Tôi ngồi xuống đối diện với cô ta. Cô ta tuổi khoảng gần ba mươi, nhan sắc trung bình. Tôi vỗ nhè nhẹ vào cánh tay cô ta: - Em à, là chuyện riêng của em nhưng nghe em khóc chị cũng thấy xốn xang lắm. Có chuyện gì, nếu em chia sẻ được để bớt khổ thì chị sẵn sàng nghe... Cô ta cứ lặp đi lặp lại câu hồi nãy và khóc càng to hơn, rồi nói trong tiếng nấc: - Em... với ảnh đi về quê ở tuốt... bên VT. Anh đòi đi đường tắt trong đêm... Em thì sợ nguy hiểm nên đòi vô đây ngủ trọ, mai đi tiếp... Vậy mà chị coi, anh chửi em là đồ đ... nên mới ham ở nhà trọ rồi ảnh đánh em... đánh sưng mặt em luôn nè chị... Tôi nhìn kỹ: đúng là một bên hàm cô ta sưng lên thấy rõ. Đồ đàn ông vũ phu! - Tôi thầm nói. Rồi chép miệng, thăm dò: - Thiệt là tình!... Vậy chắc hai đứa cũng mới cưới nhau hả? - Cưới được mấy tháng rồi chị. Nhưng bây giờ "nó" thương con nhỏ kia chứ không có thương em... nên "nó" mới đánh em như vậy. - Vậy hồi nãy nó đi đâu vậy? - Nó gom hết đồ đạc, lấy chìa khóa xe đi rồi, bỏ em ở lại đây. Chiếc xe đó là của em đó chị... Em đi làm cực khổ lắm mới sắm được đó. Hổng chừng nó bỏ em luôn... Tiền nó cũng gom hết nữa... hu hu... - Ui, vậy thì sao? - Hổng sao, em còn vàng, có gì em bán vàng... Nhìn kỹ, tôi thấy trên cổ cô ta có sợi dây chuyền vàng 24 cỡ 4 chỉ. Tôi lờ mờ hiểu được phần nào. Chưa chắc họ là vợ chồng của nhau đâu! Nhưng đó là chuyện của họ. Tôi an ủi: - Em à, chuyện của em chị không dám có ý kiến ý cò gì. Bây giờ em đang buồn, đang khổ thì em cứ khóc đi cho nó vơi bớt rồi đi ngủ, sáng mai sẽ tính. Chứ bây giờ đêm hôm khuya khoắt cũng không giải quyết được gì. - Đời em khổ lắm chị ơi, từ nhỏ đã mồ côi mẹ. Ở với mẹ ghẻ, mẹ ghẻ lại hổng thương, hất hủi, đánh đập em đủ thứ... Lớn lên em phải đi ở mướn cho người ta... hu hu... Chợt cô ta ôm chặt lấy tôi, đầu gục vào vai tôi nức nở tiếp. Một mặt, đồng cảm với nỗi khổ, tôi ôm vai cô ta vỗ về: - Ừ, em cứ khóc đi cho vơi... Chị hiểu, khi đang ở trong cảnh mình thấy rất khổ... Đời nhiều cảnh khổ lắm em à. Mình khổ có người còn khổ hơn mình nữa... Nhưng... mặt khác, những mẩu chuyện góp nhặt được về những "cái bẫy" hiện lên chớp nhoáng trong đầu làm tôi cảnh giác cao độ. Trong lòng tôi nổi lên sự nghi ngờ: "Chời chời... lỡ ôm mình rồi một hồi hô hoán lên rằng mình ôm cô ta để giật dây chuyền, rồi gã kia trờ lại... chắc mình chết toi quá! Lời cô ta nói lại không nhất quán, hồi nãy nói từ nhỏ đến lớn không bị ai đánh, giờ lại nói bị mẹ ghẻ đánh đập..." Vừa lo như vậy, tôi vừa lo cô ta vừa ôm mình vừa gỡ sợi dây chuyền trên cổ mình... Sợi dây chuyền tôi đeo là để làm điệu chút chút chứ nó nhỏ xíu và làm bằng vàng 18, nhưng mất thì cũng uổng vậy! Chung quanh vắng lặng, lỡ... cô ta đưa... dao nhọn ra thì sao? Trong trạng thái cảnh giác cao độ, tôi cố "gỡ": - Thôi, chuyện đâu còn có đó. Em cố bình tâm rồi đi ngủ một giấc, sáng mai tính tiếp nhé... - Đêm nay em không ngủ được đâu chị... - Nếu em cần, chị đi mua cho em vài viên thuốc an thần nhé? Cô ta bớt khóc và buông tôi ra (mừng!): - Chị cho em mượn cái điện thoại em gọi cho người quen. - Vậy điện thoại của em đâu? - ĐT em hết tiền rồi. - ĐT chị bỏ ở trong phòng á, mà nó hết pin rồi. Nhà trọ có bán thẻ cào đó... (Thực sự ĐT tôi vẫn còn pin nhưng tôi không muốn dính dáng số ĐT với những người mà mình chưa hiểu họ là người như thế nào.) - Chị đi mua giùm em đi... Chà chà... nhưng đi khỏi được nơi đây là tôi thở phào rồi, bỏ vài chục ngàn mua tặng cô ta cái thẻ cào cũng có sao đâu. Khi tôi vừa xuống tới phòng giao dịch thì thấy "ông chồng" cô ta xách đồ quay trở lại, tôi thở phào: - Ồ, em trở lại rồi, mừng ghê! Em lên coi dỗ dành cổ đi, chứ để cổ khóc nghe tội nghiệp ghê vây đó!... Tôi trở lên tầng trên, đi ngang qua phòng của họ nhìn vào thấy không có chiến tranh ầm ĩ (là mừng rồi) và nghe loáng thoáng giọng dỗ dành: - ... vậy chứ hồi đó em đi Singapore thì sao... Vậy là nhẹ người, nhẹ cho cổ và nhẹ cho mình. Như vậy hồi nãy cái ôm của cô ta là bình thường, thực sự là tôi được ôm chứ không phải là bị ôm! Tôi thấy mắc "cừ" và xấu hổ về tính đa nghi của mình rồi than thầm: Đời này vàng thau lẫn lộn, có quá nhiều vụ do tin người rồi giúp người mà bị hại nên đôi khi cái tâm của người ta muốn tốt với người khác mà cũng không tốt được trọn vẹn. Thử hỏi bây giờ ai dám cho người lỡ đường ngủ nhờ qua đêm như Ba Má và những người dân quê của mình hồi xưa? Bây giờ có người không dám dừng xe lại chỉ đường cho người khác vì sợ bị giật đồ. Vân vân và vân vân. Về chuyện này thì còn dài lắm... bà con ơi!--------------------------- - Bà con thân mến! Trên đây là câu chuyện có thật 100%. Dù nó có thể không phù hợp với chủ đề, nhưng vì có cái vụ "ôm" nên tôi mới gởi nó lên đây. - Nhỏ Nhà Quê thương! Tối nay ốm bị rối loạn giấc ngủ (ngủ sớm như gà rồi gần 23g lại dậy làm việc), tự nhiên hứng ngồi gõ được 1 bài dài thoòng. Ốm nhớ nhỏ dặn là đừng có viết dài đọc mỏi mắt, nhưng vì ốm viết trong chớp nhoáng, không có trau chuốt gì nên nó mới dài như vậy. Nhỏ thông cảm và đừng "chửi" ốm nhé! Càng "già" càng nói dông dài, càng "nhiều chiện" như vậy đó nhỏ ui!
|
|