Bài thơ sau đây tôi nghĩ chắc không lạ gì đối với nhiều người? Nhưng tôi vẫn cứ gởi lên đây cho những ai chưa biết... thì đọc cho biết. BD
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui Tôn Nữ Hỷ Khương
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui Chuyện đời như nước chảy hoa trôi Lợi danh như bóng mây chìm nổi Chỉ có tình thương để lại đời
Còn gặp nhau thì hãy cứ thương Tình người muôn thuở vẫn còn vương Chắt chiu một chút tình thương mến Cho khắp muôn phương vạn nẻo đường.
Còn gặp nhau thì hãy cứ chơi Bao nhiêu thú vị ở trên đời Vui chơi trong ý tình cao nhã Cuộc sống càng thêm nét tuyệt vời.
Còn gặp nhau thì hãy cứ cười Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi Cho hương thêm ngát, đời thêm vị Cho đẹp lòng tất cả mọi người.
Còn gặp nhau thì hãy cứ chào Giữa miền đất rộng với trời cao Vui câu nhân nghĩa tròn sau trước Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau.
Còn gặp nhau thì hãy cứ say Say tình say nghĩa bấy lâu nay Say thơ, say nhạc, say bè bạn Quên cả không gian lẫn tháng ngày.
Còn gặp nhau thì hãy cứ đi Đi tìm chân lý, lẽ huyền vi An nhiên tự tại - lòng thanh thản Đời sống tâm linh thật diệu kỳ!
Tôn Nữ Hỷ Khương sinh năm 1937 tại Vỹ Dạ (Huế)- bà là con của nhà thơ nổi tiếng Ưng Bình Thúc Giạ Thị - một nhà viết tuồng nổi tiếng đã viết những câu hò mà nhiều người đã lầm tưởng là từ dân gian như "Chiều chiều trên bến Vân Lâu - Ai ngồi ai câu ai sầu ai thảm..."
Bà cũng có rất nhiều tập thơ được nhiều người biết đến và yêu mến. Chỉ có điều phần đông độc giả của bà là những người thuộc thế hệ lớn tuổi hay cùng làm trong ngành nghệ thuật, có liên quan đến nghệ thuật như Giáo sư Trần Văn Khê hay GS Hoàng Chương. Thế hệ trẻ không biết đến thơ bà nhiều, có lẽ bởi thơ bà chứa đựng những tâm tư và trải nghiệm với cuộc sống nhiều, dù thơ bà rất giản dị, dễ đi vào lòng người .
Cũng vậy, bài thơ " Còn gặp nhau thì hãy cứ vui" - giản dị, như một lời chân tình, nghe có chút gì âm hưởng của triết lý đạo Phật. Trong cuộc đời, có hiềm khích, có ghen tị, có giận hờn và cả những tổn thương... nhưng đừng để lòng mình chất chứa, thả trôi lòng mình để nhìn thấy những điều tốt lành nơi người khác. Cuộc sống cần có một tấm lòng rộng mở và bao dung. ..
Đã bao giờ trên con đường mình đi, bất chợt gặp lại một người từng làm mình tổn thương, tưởng chừng sẽ không bao giờ còn gặp lại - Đã bao giờ vô tình phải đối mặt lại với người mà mình từng giận đến mức thề sẽ không bao giờ nhìn mặt - thì hãy để lòng mình lắng lại, bình yên... rồi hãy "cứ vui, cứ chào, cứ chơi và cứ thương ...". Bước qua được giận dữ, sẽ thấy mình "an nhiên tự tại, lòng thanh thản".
Nhớ Kinh Phật cũng có nói "Quên oán nhớ ơn sâu, đó là phép mầu của con người biết sống" và bài thơ giản dị "Còn gặp nhau thì hãy cứ vui" cũng chứa đựng ít nhiều âm hưởng câu nói ấy. (BD sưu tầm)
|