|
Moderator |
|
Sinh nhật: 00-00-0000 Ngày tham gia: 06 Tháng 7 2007, 21:32 Bài viết: 2245
|
Chào dấu lặng và binhquan! Đọc bài, thiệt tình mà nói, tôi đồng cảm với bạn binhquan từ A đên Z! Mà thôi binhquan ơi, đời mà! Khi nào lo cứ lo; khi nào vui cứ vui tưng bừng! Ai nghèo cứ nghèo; ai khổ cứ khổ; ai sung sướng phủ phê cứ sung sướng phủ phê! (Chỉ mong là cái sự sung sướng phủ phê đó của họ là do tài năng thực sự, do lao động/công việc/nghề nghiệp chân chính để người nghèo thực sự ngưỡng mộ, không uất ức+tủi thân, có tấm gương tốt để noi theo, có niềm tin để vươn lên)
Tặng bạn binhquan và "những người lao động bình dân chân chính có thu nhập khiêm tốn và bấp bênh" một "bài tản mạn chắp vá" của... bạn tôi - như một lời chúc.XUÂN HY VỌNG Phan Thị Nga “Chiều tối ba mươi Tết tôi gượng dậy để làm nốt một số việc nhà còn dang dở. Từ sáng tới giờ tôi nằm vùi vì bị sốt, nhức đầu, chóng mặt. Tội nghiệp hai đứa nhỏ, từ sáng giờ chúng lăng xăng vừa lo chăm sóc mẹ vừa làm nhiều việc nhà, nhưng việc nội trợ mà thiếu bàn tay phụ nữ thì làm sao tươm tất, chu đáo cho được – tôi thầm nghĩ – À, không biết mấy chậu bông vạn thọ chúng mua hồi xế ra sao nữa! Tôi đi ra mái hiên nhà trước để xem mới thấy chậu hoa chúng mua nhìn vô thấy tối hù, chả có vẻ gì là xuân cả! Chắc là nghĩ năm tới gia đình càng thêm khó khăn nên chúng tiết kiệm mua về mấy chậu hoa chưa nở bị người ta chê lên chê xuống với giá rẻ mạt chứ gì! Có tiết kiệm thì cũng vừa vừa thôi các con ơi, thà mua 2 chậu mà trông tươi sáng còn hơn 4 chậu mà tối hù – Tôi rơm rớm nước mắt, nỗi tủi thân lại được dịp dâng trào. Nhà không có điều kiện trồng được cây hoa, cây kiểng nào nên Tết năm nào cũng phải đi mua hoa chợ về chưng đỡ để gọi là có đỏ đỏ vàng vàng cho vui mắt mấy ngày đầu năm. Vậy mà năm nay... Biết tôi không hài lòng, hai đứa con có vẻ ân hận, tôi bèn an ủi chúng cũng như tự an ủi mình: “Thôi lỡ rồi, hổng sao đâu các con! Mấy bông hoa này chúng chưa nở tức là chúng còn có tương lai, vẫn còn hơn là chúng đã héo tàn”.
Mỗi ngày hai lần, cả nhà tôi thay phiên nhau tưới nước âm ấm cho hoa mau nở. Ngày qua ngày... đến mùng bảy, khi các chậu hoa của hàng xóm tàn héo và bị thảy hết vào xe rác thì mấy chậu hoa nhà tôi bắt đầu nở. Từ mùng tám tết sân nhà tôi mới trông có vẻ mùa xuân: hoa nở vàng tươi, đẹp rực rỡ. Mãi đến rằm tháng Giêng chúng mới bắt đầu héo tàn. Ngắm mấy chậu hoa nở muộn, tôi liên tưởng đến những thứ bị muộn khác. Có người “hoa công danh” nở muộn: đến bốn, năm chục tuổi mới làm nên sự nghiệp! Có người “hoa tình yêu” nở muộn: có cháu ngoại rồi mới có hạnh phúc lứa đôi! Thời trẻ thì một thân cò còm cõi tần tảo lo cho con cái, chưa bao giờ nghĩ đến hạnh phúc riêng của bản thân. Muộn! Nhưng muộn vẫn còn hơn không!?”
***
Thắm thoát một năm đã trôi qua, sắp đến Tết rồi! Lúc còn nhỏ thì ham mau tới Tết để được quần áo mới, được tiền lì xì, được đi chơi, để được thêm tuổi, mau thành người lớn,... nhưng thấy Tết sao thật lâu tới! Còn bây giờ lớn tuổi rồi, không hề mong Tết nhưng quay qua quay lại Tết đến hồi nào không hay!
Còn hơn một tháng nữa là đến Tết Quý Tị rồi! Mấy ngày trước tranh thủ mấy ngày nghỉ đã làm cỏ vườn, tổng vệ sinh nhà cửa, hôm nay mở máy vi tính ra sắp xếp, hệ thống hóa lại mấy tài liệu, hình ảnh, bài viết lưu trên máy, chị gặp lại bài tùy bút trên. Chị đã viết nó cách đây mấy năm, viết sau Tết âm lịch, viết trong bối cảnh ngoài suy thoái kinh tế toàn cầu, gia đình chị có sự suy thoái riêng - năm đó chuẩn bị đương đầu với những khó khăn mới, khá đặc biệt. Đã mấy năm trôi qua, dù lúc đầu có lo lắng như vậy, nhưng gia đình chị cũng dần vượt qua những khó khăn. Vẫn trang trải được chi phí sinh hoạt trong gia đình. Vẫn đủ tiền để các con đóng học phí cho các khóa học, các lớp học, mua sách vở, tài liệu,... Cả nhà vẫn vui vẻ, lạc quan,... Nhiều người quen biết cho rằng điều đó khá diệu kì. Chị gần như đồng ý với nhận định đó và thử tìm hiểu nguyên nhân. Nhờ chế độ đãi ngộ của Nhà nước, của cơ quan có khá hơn? Nhờ bản thân chịu khó và biết chắt chiu? Nhờ cả nhà sống giản dị, tiết kiệm? Nhờ sự quan tâm, tình thương yêu của đại gia đình, của đồng nghiệp, bạn bè? Nhờ có được hai chữ “bình yên”? Nhờ tinh thần lạc quan mà tiền nhân đã truyền cho - “Tri túc, tiện túc, đãi túc, hà thời túc/Tri nhàn, tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn”?... Có lẽ gồm tất cả những điều đó.
Cái Tết Quý Tỵ này đối với chị thật đặc biệt vì nó đánh dấu một bước ngoặt của cuộc đời chị, của cuộc sống gia đình nói chung, trước mắt sẽ khó khăn, chật vật hơn thời gian vừa qua. Nghĩ đến điều đó là lòng chị không khỏi bồi hồi xúc động. Dù luôn nghĩ cái được, cái mất trong cuộc đời này chỉ là tương đối, nhưng đôi lúc chị không khỏi tủi thân đến rơm rớm nước mắt. Tuy nhiên, chị quyết tâm mỗi ngày sẽ chọn cho mình hơn một niềm vui trong hiện tại, hơn một hy vọng về tương lai để dù trong hoàn cảnh nào cũng tiếp tục sống khỏe, sống vui, sống có ích cho đời. Chị tin tưởng rằng trời đất, vạn vật luôn biến đổi theo từng chu kì, thì với những nỗ lực của bản thân và sự ủng hộ, quan tâm của mọi người, những khó khăn trước mắt của chị và gia đình rồi cũng sẽ qua đi. Mùa Xuân tươi đẹp với bao hi vọng đang đến với vạn vật, với tất cả mọi nhà, mọi người. Cần Thơ, tháng 12 năm 2012
|
|