Linh , Nam và Long là 3 người bạn thân , cùng học 1 trường . Nam thích Linh đã lâu mà chưa dám thổ lộ . Tình yêu của Nam chỉ được giấu kín trong 1 quyển nhật kí . Đã nhiều lần Nam định nói hết với Linh nhưng chưa bao giờ Nam đủ dũng cảm để nói ra chuyện đó cả . Lần nào cũng thế '' lần này sẽ được thôi mà '' nhưng ..............
Lần đầu
Cho đến 1 ngày , Nam quyết định sẽ nói cho bằng được . Nam tự nhủ '' nhất định sẽ được , nhất định sẽ được , nhất định.......'' _ Linh à , mình.....ờ......Linh........-Nam ấp úng _Gì vậy Nam ??? - Linh hỏi _Ờ.....mình....mình......à........ờ.......k ô.....kô có gì cả . Một khoảng lặng giữa 2 người , Nam vẫn tự dằn vặt mình , tại sao kô nói nên lời..... _Linh à , thật ra thì mình đã........ _Kìa Nam , đến nhà Nam rồi , chuyện gì nói sau nha - Linh cười tươi . Bỗng Nam cảm thấy hụt hẫng , mọi chuyện đáng lẽ đã xong , ngày mai kô biết thế nào đây. Liệu Nam còn đủ can đảm để nói với Linh ??? Câu hỏi đó cứ dằn vặt Nam. Nhưng hôm sau thì Linh đã quên đi , không hỏi lại Nam nữa . Vì vậy , Nam lại không có cơ hội ...
Ngày Valentin
Hôm nay là 14/2 , Nam đã chuẩn bị 1 thanh chocolate dành cho Linh , và vẫn như mọi năm , Nam chỉ biết giấu thanh thanh chocolate đó vào cặp Linh. Năm nào cũng thế , trường tổ chức đại hội mừng ngày lễ tình nhân , mỗi bạn sẽ tự chọn cho mình 1 người khác giới để đi tham dự . Nam hồ hởi mời Linh cùng tham gia thì _Nam à , có ai đi cùng chưa ??? mình sẽ đi cùng Long , vậy nhé , tụi mình đi trước , lát Nam tới nha . - Linh vụt chạy mất , đến bên Long . Cuộc đời thật trớ trêu , không phải như vậy , rõ ràng là Linh thích Long rồi còn gì nữa . Nam đau đớn , dằn vặt nhận ra tình cảm của Linh....Và đành chấp nhận '' chọn đại '' 1 bạn nữ khác để đi cùng .......... Cuối cùng buổi lễ kết thúc , Nam và Linh cùng nhau bước trên con đường quên thuộc hàng ngày 2 buổi đi về.Nhưng giửa 2 người vẫn là cái khoảng im lặng ấy , khoảng im lặng mà Nam rất ghét đến khó thở...... _Mình...làm quen với...với...nhau nhá , như...người ta vẫn gọi là người....y..êu....ấy . Nam giật mình , chuyện gì thế này , Nam có tin nổi không , có đúng Linh vừa nói không? Nam không tin vào tai mình , Nam muốn nói câu này với Linh lâu lắm rồi.Cổ họng Nam khô đắng vì mọi việc đến với Nam quá bất ngờ,mọi vật xung quanh đều chuyển động.Nắng chiều vàng cũng nhảy nhót trên ngọn cây. _Làm gì mà cậu suy nghĩ nhiều thế , tất nhiên là mình phải phạt Nam , Sao Nam không nói lới nào hết vậy ?Không thích quen với mình hả? Linh khẻ cười, im lặng chút Linh khe nói nhỏ vào tai Nam. Mình....mình.....đ..ùa.....đùa đấy.....hihi - Linh cười thành tiếng _ Hay thật , thì ra là Linh đùa hả? làm mình cứ tưởng thật , đúng thế , mình và cậu thì làm sao có thể .......Giọng Nam đầy chua chát và bực tức _Nam , suốt đời vẫn là vậy, không trưởng thành được đâu , đồ khờ ...... Nói xong Linh bước nhanh , bỏ lại chàng Nam khờ đứng ngây ngô , không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình _Cái gì ? Chính Linh bảo là đùa mà . Như thế , chẳng lẽ , Linh nói thật ?
Những ngày sau đó
Nam và Linh vẫn cứ gặp mặt nhau , đơn giản thôi , vì 2 người học chung lớp . nhưng bây giờ đã có 1 khoảng cách rất lớn . Nhiều lúc Nam muốn nói chuyện đó với Linh nhưng Linh cố tình lẫn tránh . Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi mặc cho con người trở lại từ đầu. Họ cứ thế lặng thầm .Nam rất đau khổ, vằn vặt ....vá người chịu nghe Nam chia sẽ, thông cảm chẳng ai khác là cuốn Nhật Ký: '' Nam ơi , sao mày hèn thế,bản lỉnh đàn ông của mày biến đâu mất rồi? ...'' , Nam thường xuyên tự sỉ vã như vậy . Mấy tuần nay Linh nghĩ học, lớp vắng lạ thường , Nam không biết chuyện gì đang xảy ra với Linh.Trời đổ mưa, những giọt mưa xám xịch như tâm trạng của Nam
Trời mưa như trút , dưới mái hiên có 2 người đang trò chuyện : _Mình có thể coi nhau như người yêu ??? - Long nói _Có lợi gì ko ??? - Linh trả lời lạnh băng _À, mình biết chuyện hai người , nhưng Nam quá khờ. ........................ -------------------------------------------------------- Ngày cuối khóa
Cuối cùng thì cũng đã kết thúc năm học cuối cấp , ngày chia tay bạn bè , thầy cô , Nam đứng ở một góc xa lặng lẽ trong về hướng Linh , nhưng bên cạnh Linh đã có Long. Nam chỉ muốn níu kéo , giữ lấy 1 chút gì đó , dù chỉ 1 chút thôi , những giây phút được trông thấy Linh . Bỗng , Linh tiến về phía Nam _Nam nè , sắp kết thúc buổi chia tay rồi , mình chúc Nam thi được 1 trường thật tốt nhé . Mình cũng phải đi đây , sau này vẫn có thể liên lạc , nhưng sẽ ít gặp nhau đó , tạm biệt Nam nhé - Linh nói , chào Nam 1 cái rồi chạy lại bên Long Hết thật rồi, thế là hết thật rồi , Nam mãi hướng về Linh . Tai Nam lại ù lên, cổ họng lại đắng chát,khô nghẹt.không thể nói lời cám ơn.
Cơn mưa cuối mùa ra rít rơi,trong góc tối cà phê, một người đàn ông ngồi lặng lẽ nhìn vào cổng trường cũ. - Chú là Nam phải không?có người nhờ tôi đưa chú vật này. Cuốn sổ tay đã ngả màu theo thời gian , một cuốn nhật ký , nét chữ quên thân của Linh,Ký ức lại cuộn về nhòa lẫn trong mưa,những dòng chữ vẫn nhảy múa như tia nắng chiều vàng ngày trước.Chỉ 1 dòng cuối cùng của nhật ký '' Linh yêu Nam '' Thế đấy , sự thật vẩn là sự thật .Nam bật khóc như 1 đứa trẻ . Nam đã quá hối hận , quá căm ghét mình . '' Giá như Nam can đảm hơn....giá như Nam có thể nói Nam yêu Linh....giá như hôm đó Nam trả lời đồng ý .Giá như thời gian có thể trở về 12 năm trước thì những giọt nước mắt đàn ông-trẻ con muộn màn đã không tuôn đổ như cơn mưa chiểu nhiều kỷ niệm Nhưng......tất cả đã quá muộn , chỉ còn lại những '' giá như .....'' của Nam.
-------------------------------------------------------
|