Một thời để nhớ
Thành phố sang đông. Những chiếc lá bàng chuyển mình thay lá. Tháng 11 lại về trong nỗi nhớ miên man. Có rất nhiều nỗi nhớ, và nỗi nhớ về khung trời kỉ niệm mà mỗi chúng ta đã sống với biết bao niềm vui, nỗi buồn của thời đi học. Mái trường xưa !Nơi có biết bao điều cho ta nhớ. Và cũng từ nơi ấy, khi ra đi ta đã chia tay với những gì thân yêu nhất: tình thầy trò, tình bạn, bảng đen, phấn trắng khung cửa sổ lớp học cùng gốc phượng già và những mộng ước ban đầu êm ả, lung linh như nắng sớm ban mai. Những tình cảm của quãng đời đi học cứ lãng đãng mãi trong ta dù đã trôi qua, đã xa, rất xa…. và nỗi nhớ cứ khắc khoải da diết không nguôi trong những ngày 20 tháng 11 này.
Ngôi trường Trung học Bán công Tân Châu nơi tôi học cách đây đã hơn bốn muơi năm nằm trên đường Nguyễn Công Nhàn, cạnh bờ kênh Vĩnh An. Trường được thành lập năm 1957. Về thành thành tích học tập thì so với Trường Trung học Công lập Tân Châu thì chắc cỏ lẽ ai cũng biết, vì khi học xong lớp nhất (lớp 5 bây giờ) học sinh đều phải thi tuyển vào THCLTC, rớt vô bán công, phần nhiều giáo viên đềù được thỉnh giảng từ trường THCL sang. Năm lớp nhất vì không đủ hồ sơ tôi không được dự thi nên nộp đơn xin vào THBC. Cũng giống như bao ngôi trường khác, trường với hai dãy phòng học chạy dài, tường sơn màu vàng, ngói đỏ rêu phong. Trước trường chỉ có các lớp Thất, Lục, Ngũ, Tứ (xưa goị là đệ nhị cấp), về sau được cất thêm 4 phòng, 2 trệt, 2 lầu cho các lớp tam, Nhị, Nhất (đệ nhất cấp) giữa cuối hai dãy phòng học là phòng Hiệu Trưởng, phía sau là khu nghĩa điạ. Sân trường cũng không rộng nhưng được cái là rất mát mẻ cùng với hàng me tây già mà mỗi lần ra chơi tôi và nhỏ bạn thường bắt tay nhau ôm vòng gốc cây không xuể. Mà sao tôi vẫn nhớ đến nao lòng. Tôi còn nhớ mùa đông năm 1973, lúc đó thời tiết rất lạnh, mà chúng tôi không đứa nào có áo ấm, trong giở học Vật lí, Thầy NVT giảng xong bài mà chúng tôi không đứa nào cầm nỗi viết để ghi. Thấy lạ, thầy hỏi: “Sao các em không ghi bài.?" Không hiểu sao lúc đó cả lớp chúng tôi cùng nói: “Lạnh quá ghi không được thầy ơi!" Thầy nhìn chúng tôi và nói: “Các em hãy duỗi tay ra và co lại nhiều lần, ngồi sát vào nhau cho đỡ lạnh” Chúng tôi làm theo lời thầy và chợt nhận ra Thầy cũng chỉ mặc phong phanh chiếc áo sơ mi ngắn tay mà thôi. Cũng như bao ngôi trường khác, ngôi trường thân yêu của tôi đã qua bao lần “thay tên đổi họ” và thay đổi cả hình hài, cái tên trường THBCTC đã không còn tồn tại, có còn chăng chỉ là trong kí ức của những học trò xưa cũ mà thôi, vì hiện giờ là Trường Tiểu học Long Hưng. Khoảng thời gian bảy năm không dài nhưng cũng không quá ngắn để cho những học sinh chúng tôi vẫn nhớ về những Thầy giáo cũ bằng chính chiêm nghiệm của đời mình: ấy là khi người ta đã sương gió dãi dầu bỗng một ngaỳ nào đó quay lại mái trường xưa để nhận ra rằng:
Thầy đã đưa chúng em sang sông Lũ học trò đã đi xa Đi xa mãi bến đò sông cũ Năm tháng trôi vẫn bóng thầy như cây đa cổ thụ Đứng âm thầm rũ bóng xuống dòng sông.
Chúng ta vẫn nhớ mãi về những ngươì thầy kính yêu, những ngươì bằng tri thức và đức độ, đã trang bị cho chúng ta những kiến thức, vun đắp nhân cách làm người cho chúng ta sống không hổ thẹn với cuộc đời và với lương tâm.
NTT
|