Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 26 Tháng 11 2024, 12:19
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» MẸ «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 8 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]
Người gửi Nội dung (Xem: 1464 | Trả lời: 7)
Tiêu đề bài viết: MẸ
Gửi bàiĐã gửi: 05 Tháng 3 2008, 02:30
Ngoại tuyến
Member IV
Member IV

Tuổi: 67
Sinh nhật: 17-12-1956
Ngày tham gia: 15 Tháng 2 2008, 03:02
Bài viết: 158
Quốc gia: United States (us)

Người tạo chủ đề
!!!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: MẸ
Gửi bàiĐã gửi: 05 Tháng 3 2008, 11:24
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Sinh nhật: 00-00-0000
Ngày tham gia: 06 Tháng 7 2007, 21:32
Bài viết: 2245
tanchau {L_WROTE}:
Xin được kết thúc bằng bài nhạc vừa được nghe tối qua mà tôi chỉ nhớ hai câu, nếu bạn nào đó tìm được, vui lòng cho lên mạng để chúng ta cùng nhau thưởng thức, cùng nhau nhớ về công lao vô cùng to lớn của các bà mẹ Việt Nam:

“Quê hương mỗi người chỉ một,

Như là chỉ một mẹ thôi…”

“Viết tặng tất cả những người làm mẹ nhân ngày Quốc Tế Phụ Nữ”

“tanchau”

Cám ơn bạn "tanchau" đã viết một bài rất hay, rất cảm động về các Bà Mẹ Việt Nam.

:clap: :clap: :clap:

:rse: :wtrose: :ros: :rose3: :rse: :wtrose: :ros: :rose3: :rse:

Tặng bạn "tanchau" bài hát theo yêu cầu:

viewtopic.php?f=24&t=294


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Cùng bạn "Tân Châu" - Re: MẸ
Gửi bàiĐã gửi: 05 Tháng 3 2008, 14:20
Ngoại tuyến
Member V
Member V

Tuổi: 67
Sinh nhật: 00-00-1957
Ngày tham gia: 11 Tháng 12 2007, 10:25
Bài viết: 231
Quốc gia: Vietnam (vn)
tanchau {L_WROTE}:
Mẹ thật vĩ đại, mẹ bất tử và trường kỳ qua bao nhiêu khói lửa binh đao mà nước Việt đã trải qua. Hàng ngàn năm mẹ đã thiêng liêng như thế nào để huyết quản bất khuất, kiên cường của mẹ luôn hiện diện trong dòng máu bao nhiêu thế hệ nối tiếp nhau cái ý chí bất khuất chống ngoại xâm, giữ gìn bờ cõi non sông, chống ách đô hộ đồng hoá để hôm nay chúng ta vẫn giữ được nền văn hoá Lạc Việt ngàn đời và tự hào với tiếng nói, màu da. Trong ngàn năm đó mẹ đã sản sinh bao nhiêu là anh hùng hào kiệt, kẻ sĩ danh nhân, những tấm gương ngàn năm sau vẫn sáng. Tôi thương mẹ biết bao với những hy sinh vô cùng to lớn, ngậm ngùi rời tay bao nhiêu đứa con, để những đứa con ra đi chiến đấu gian khổ không ngày về trong hàng thế kỷ, từng lớp, từng lớp ngã xuống để dành độc lập tự do không chỉ cho riêng mình. Và rồi ba mươi năm sau máu đào của mẹ vẫn chảy, tôi không thể hình dung mẹ đau đớn như thế nào trước cảnh máu chảy ruột mềm. Ôi thương làm sao! Cảm phục làm sao hình ảnh mẹ chong đèn chờ con những đêm thâu, mà những đứa con có đứa không bao giờ trở lại. Chiến tranh đã qua đi bao nhiêu năm để trả lại cái thanh bình, hiền hoà vốn có của nước Việt, trả lại mẹ những yên bình để giấc ngủ được tròn đêm, nhưng nó sẽ không bao giờ trả lại mẹ những đứa con đã mất, có nỗi đau nào to lớn hơn những gì mẹ mất mát, những gì mẹ đã âm thầm chịu đựng trong ngần ấy tháng ngày. Bao nhiêu năm mẹ vẫn còn đó, vẫn yêu thương chăm sóc đàn con nên người. Bao nhiêu năm mẹ vẫn đừng đó, chờ đợi từng đứa con yêu trở về, để ấp ủ trong vòng tay ấm áp của mẹ. Có bao nhiêu ngôn từ để nói về mẹ? Có bao nhiêu sông núi , biển trời để so sánh cái bao la của lòng mẹ? Hởi các bà mẹ Việt Nam!

Bạn "Tân Châu" thân mến!
Gần như bạn đã thay mặt mọi người để nói lời ca ngợi và tri ân đối với Bà Mẹ nói riêng của mỗi người chúng ta, các Bà Mẹ Việt Nam nói chung. Vô cùng cảm ơn và bái phục bạn. Thênh Thang dù có nghĩ được như vậy vẫn không thể nào có đủ ngôn từ để diễn đạt như bạn. Bởi vậy, bạn biết không, mỗi lần cơ quan của Thênh Thang có ra nội san hoặc kỷ yếu gì đó thì y như rằng Thênh Thang chỉ cố sưu tầm vài ba mẩu chuyện lạ đó đây hoặc truyện cười thôi (và những bài đóng góp đó luôn luôn bị quăng vào sọt rác!). Thênh Thang không viết những lời ca ngợi được vì cứ có mặc cảm văn chương của mình nó..."lục cục lòn hòn" làm sao ấy :lol:

Riêng về người phụ nữ, người Mẹ, từ cổ chí kim, trong văn học nghệ thuật và cả trong đời thường, đã có biết bao nhiêu lời ngợi ca rồi nên viết/nói nữa càng khó - khó hấp dẫn người đọc, người nghe. Thế mà bài viết của bạn thật lôi cuốn. Cho Thênh Thang "ăn ké" với nghe!

Thênh Thang chỉ xin nói thêm vài ý nhỏ:

Những ngày sắp đến 8/3 này, Thênh Thang thường nghĩ đến những người Phụ Nữ, đến những Bà Mẹ, từ những người kiệt xuất, lẫy lừng đến những con người bình thường.

+ Những người Phụ Nữ kiệt xuất (các vị lãnh tụ, các nhà khoa học, các văn nghệ sĩ,...) bằng tư tưởng, bằng những công trình khoa học, bằng những tác phẩm văn học nghệ thuật đã góp phần rất lớn vào việc cải thiện đời sống vật chất và tinh thần của dân tộc, của nhân loại. Thật đáng khâm phục và ngưỡng mộ đến ngàn sau.
+ Nhưng cũng có những người Phụ Nữ mà việc làm của họ dù chỉ có ảnh hưởng tốt trong một phạm vi nhỏ nhưng khiến những đấng mày râu cầu an phải hổ thẹn*
+ Lại có những người Phụ Nữ vượt qua chính mình để thiệt thòi của mình không biến thành nỗi bất hạnh.
+ Đặc biệt, có những người Phụ Nữ không cách gì vượt lên số phận nhưng ít nhất sự tồn tại của họ giúp những người khác cảm nhận được hạnh phúc của mình**Thật đáng thương và đáng được chia sẻ.

===============================================================
*
**
Thênh Thang sẽ lần lượt cho "Tân Châu" và mọi người nghe những mẩu chuyện đó.
Xin mời ai có ý kiến hoặc câu chuyện gì có liên quan cùng đóng góp vào cho xôm.
Cảm ơn mọi người trước.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: MẸ
Gửi bàiĐã gửi: 05 Tháng 3 2008, 22:29
Ngoại tuyến
Member IV
Member IV

Tuổi: 67
Sinh nhật: 17-12-1956
Ngày tham gia: 15 Tháng 2 2008, 03:02
Bài viết: 158
Quốc gia: United States (us)

Người tạo chủ đề
!!!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Cùng bạn "Tân Châu" - Re: MẸ
Gửi bàiĐã gửi: 05 Tháng 3 2008, 22:37
Ngoại tuyến
Member V
Member V

Tuổi: 67
Sinh nhật: 00-00-1957
Ngày tham gia: 11 Tháng 12 2007, 10:25
Bài viết: 231
Quốc gia: Vietnam (vn)
Thênh Thang {L_WROTE}:
+ Nhưng cũng có những người Phụ Nữ mà việc làm của họ dù chỉ có ảnh hưởng tốt trong một phạm vi nhỏ nhưng khiến những đấng mày râu cầu an phải hổ thẹn*

Sau đây là một điển hình:

NỮ HIỆP TRÀ ĐÁ Ở BẾN XE
(Thênh Thang sưu tầm)

Tờ mờ sáng, trên phố Trần Nhật Duật, cạnh Ô Quan Chưởng, Hà Nội, hàng trăm con người đang chen nhau chờ những chuyến xe liên tỉnh, xe buýt. Bất ngờ, một cô gái hét toáng lên: "Cướp, cướp...".
Ba người phụ nữ lao ra quật tên cướp xuống, bà con xúm lại gô tên cướp cạn.

Nhanh nhạy và rất thành thạo, ba người phụ nữ, tay đeo băng đỏ, bẻ ngoặt tay tên cướp và đưa về đồn công an. Cô gái bị giật giỏ cám ơn rối rít. Trong giỏ của cô gái có hơn chục triệu đồng vẫn còn nguyên.
Bà con bu lại xem rồi tản ra nhanh khi chị phụ nữ lớn tuổi nhất đeo băng đỏ quay vào bàn trà đá lấy chiếc loa cầm tay bước ra: "Loa loa... đề nghị hành khách không được xô đẩy nhau, ưu tiên nhường chỗ cho trẻ em và người lớn tuổi, không lấn chiếm lòng lề đường gây ùn tắc giao thông. Cảnh giác, giữ gìn cẩn thận túi xách, tư trang, đề phòng trộm cắp và kẻ xấu... loa loa...".
* Bán trà đá, lo chuyện thiên hạ
"Nhóm chúng tôi có tất cả bốn người, đều bán trà đá mưu sinh cả. Một bà có tên giống như diễn viên Sài Gòn là Thẩm Thúy Hằng, quê ở Hải Phòng. Còn hai bà kia là Ngô Thị Ty quê ở tận Thanh Hóa và Đỗ Thị Sinh ở Thanh Trì, Hà Nội", bà Nguyễn Thị Đáng, quê ở Hưng Yên, tự giới thiệu về "đội trật tự" của mình như vậy.
Bà Đáng cho biết gia cảnh các bà đều nghèo như nhau, phải rời quê ra Hà Nội kiếm sống bằng nghề bán trà đá ở các bến xe thành phố. Mấy năm nay tụ lại ngồi bán trà đá ở khu vực phố Trần Nhật Duật này.
Do chứng kiến cảnh hành khách đón xe thường bị kẻ gian lấy trộm hành lý, giật dọc tư trang, tiền bạc, các bà tức lắm, bèn nảy ra ý định thành lập một đội trật tự tình nguyện ở bến xe. Họ hoạt động đúng theo nghĩa tình nguyện, tự trang bị còi, loa, băng đỏ và hoạt động từ sáng sớm
đến tận tối mịt mỗi ngày.

Làm việc tự nguyện, không ăn lương nhưng lắm khi công việc giữ gìn trật tự bến xe còn chiếm nhiều thời gian hơn công việc chính là bán trà đá mưu sinh của họ.
"Có ngày mãi lo vác loa thông báo, bỏ bê cả hàng nước, bán chỉ được có vài cốc trà. Xem như bữa ấy đói, nhưng cái công việc giữ gìn trật tự này đã "thấm" vào tim gan mình rồi, không thể thấy chuyện bất bình mà bỏ qua được..." bà Sinh tâm sự.

* Giữa đường thấy chuyện bất bằng chẳng tha.
Các "nữ hiệp trà đá” không thể nhớ hết các bà đã tham gia bắt hay thông báo kịp thời cho công an địa phương bao nhiêu vụ trộm cắp, giật dọc ở khu vực này.
Nhưng bà con thường đi lại trên tuyến xe này cho biết từ ngày có đội trật tự của các "nữ hiệp" thì tình hình ở đây được cải thiện hẳn. Nhiều vụ cướp, vụ trộm, "xin đểu", đòi tiền... đã được các bà phát hiện, ngăn chặn ngay lập tức.
Mới đây, một hành khách ở Thái Bình bị kẻ gian móc túi lấy mất hơn 20 triệu đồng nhưng đã được các "nữ hiệp" theo dõi, phát hiện đối tượng, báo lại với công an địa phương truy bắt kẻ gian, trả tiền lại cho khách.
Sau vụ này, những "đại ca", "đầu gấu" đã tìm đến trả thù. Buổi tối, chúng kéo cả nhóm gần chục tên đến đập phá tan tành hàng nước rồi xô ngã các bà vào tường. Có bà bị gãy tay, có người chảy cả máu đầu. Tên "đại ca" trong nhóm nói: "Nếu các bà khôn hồn thì im miệng, hằng tháng bọn tôi sẽ cho ít tiền mua quà. Còn không thì đừng trách...".
"Thỉnh thoảng lại xảy ra những vụ xô xát như vậy. Không phải lần nào công an địa phương cũng biết được để kịp thời ngăn chặn, bảo vệ cả đâu. Nhưng chúng tôi quyết không bao giờ thỏa hiệp với bọn chúng. Muốn ra sao thì ra nhưng quan trọng là mình làm đúng thì không sợ bọn xấu. Chẳng lẽ chỉ vì lo cho bản thân hoặc kiếm thêm được ít tiền mà im lặng trước những điều bất bình, để cho bao nhiêu người khác phải khổ à...", bà Đáng bày tỏ.

Một lần hai tên cướp to, khỏe dùng dao tấn công khi các "nữ hiệp" ra tay truy bắt chúng. Nhưng các bà vẫn tay không, thi nhau đè tên cướp xuống đường chờ người đến tiếp cứu, bắt giữ.
Bà Sinh nói: "Bình thường thấy máu là bọn tôi sợ phát ngất. Nhưng khi đã vào cuộc thì bất kể điều gì cũng không cản được. Chỉ biết làm thế nào để ngăn được kẻ xấu làm bậy... Bọn tôi đều ngót 60 cả rồi, còn sợ chết gì nữa...".

Các "nữ hiệp trà đá” bảo có rất nhiều hành khách đã quay lại bến xe cảm ơn và xin hậu tạ các thành viên của đội trật tự. Nhưng các bà chỉ cười và từ chối, bảo rằng: "Chẳng đáng gì đâu. Thấy việc cần làm thì phải làm. Chuyện bình thường thôi...".
VŨ BÌNH
================================================================
- Nếu những người có thẩm quyền có những biện pháp thiết thực để quét sạch triệt để bọn cướp ngày, cướp đêm thì việc làm của họ có ảnh hưởng lớn đến xã hội. Còn hành động nghĩa hiệp của các chị bán trà đá trên chỉ đóng góp phần nhỏ trong một phạm vi hẹp nhưng thật đáng trân trọng và ngợi ca.
- Thông thường người ta sợ bể nồi cơm, sợ thiệt thân,... nên rất ngại đấu tranh với cái tiêu cực (tóm lại là có cái để mất nếu đấu tranh). Điều đó cũng dễ hiểu và trong chừng mực nào đó có thể cảm thông được. Nhưng có những trường hợp nói thẳng nói thật chỉ có lợi cho nhiều người mà bản thân mình không mất gì mà người ta cũng ngại thì...thật lạ lùng! Đặc biệt hơn, nói lên để ủng hộ cái đúng có khi người ta cũng không thèm nói. Hết sức lạ!!! Ví dụ: Anh A có rất nhiều ưu điểm nhưng khi tự phê anh A chỉ nêu những khuyết điểm; anh B thấy vậy là không đúng nhưng trong cuộc họp cũng làm thinh. Sau đó ra ngoài mới nói riêng: "Tui thấy anh chỉ nêu khuyết điểm của mình vậy là không đúng..." Buồn cười thật, anh B sợ gì mà không lên tiếng bổ sung chứ!? Đó là ở nơi làm việc, nơi kiếm nồi cơm! Còn...còn....còn...trong môi trường tình cảm giữa bạn bè thân thiết với nhau mà cũng ngại chuyện tranh luận, góp ý..thì càng lọa hơn, ngộ hơn nữa!!! Còn nữa...còn nữa...ngại nói một câu để thăm hỏi, trấn an, an ủi, động viên nhau thì càng CỰC LỌA, CỰC NGỘ!!!!!!!!!

Nói người thì dễ, nói mình mới khó. Thênh Thang cũng phần nào nằm trong cái ngộ và cái lọa đó. Nói những lời trên như để tự phê bình, tự răn mình.
Thênh Thang


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Bà già "khó chịu"
Gửi bàiĐã gửi: 06 Tháng 3 2008, 13:09
Ngoại tuyến
Member I
Member I

Tuổi: 71
Sinh nhật: 03-04-1953
Ngày tham gia: 30 Tháng 8 2007, 07:21
Bài viết: 37
Quốc gia: Vietnam (vn)
http://vasc.com.vn/psks/2006/08/597215/

http://blog.360.yahoo.com/blog-FF8fIEY1 ... 92odC?p=49

http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index ... hannelID=3


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Bà già "khó chịu"
Gửi bàiĐã gửi: 06 Tháng 3 2008, 14:00
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448
Thanh Thanh {L_WROTE}:

Cảm ơn Thanh Thanh đã đưa tấm gương cao cả của Bà Mẹ Liêm Chính cho chúng ta cùng học tập và noi theo. Hi vọng xã hội chúng ta sẽ có thêm rất nhiều người phụ nữ liêm chính như Cụ Bà Lê Hiền Đức và các Nữ Hiệp Trà Đá.

NGV.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Làm sao vượt lên số phận???
Gửi bàiĐã gửi: 08 Tháng 3 2008, 12:42
Ngoại tuyến
Member V
Member V

Tuổi: 67
Sinh nhật: 00-00-1957
Ngày tham gia: 11 Tháng 12 2007, 10:25
Bài viết: 231
Quốc gia: Vietnam (vn)
Thênh Thang {L_WROTE}:

+ Đặc biệt, có những người Phụ Nữ không cách gì vượt lên số phận nhưng ít nhất sự tồn tại của họ giúp những người khác cảm nhận được hạnh phúc của mình**Thật đáng thương và đáng được chia sẻ.

Một điển hình:
Làm sao vượt lên số phận???
(Lời kể của một chị bạn tâm giao của Thênh Thang)

"Tuần rồi lớp cao đẳng của tao tổ chức họp mặt lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm ra trường. Bạn bè gặp nhau tay bắt mặt mừng, ríu ra ríu rít giành nhau hỏi han, kể lể đủ thứ chuyện. Đứa thì vẫn dạy cấp hai, đứa nâng cấp lên dạy cấp ba, đứa bỏ nghề xoay ra kinh doanh rất khấm khá, đứa thất nghiệp chồng nuôi,... Trong đó, bọn tao - những đứa đói thông tin về bạn bè - đặc biệt chú ý đến Phượng - hoa khôi của lớp. Nó vẫn là đứa xinh đẹp nhất trong đám nữ, nhưng trông xanh xao ốm yếu bất thường. Khi biết hoàn cảnh hiện nay của Phượng , sau cuộc vui, tao cùng năm đứa khác theo nó đi qua hai cái phà để đến nhà thăm ông xã nó.

Cách đây chín năm, ông xã Phượng bị một tai nạn giao thông, gãy cột sống. Giờ nằm một chỗ, tiêu tiểu không chủ động, phải luôn luôn mang bên mình 2 cái "bọc". Phần dưới đã vậy, phần trên+ 2 tay cũng yếu. Nó nằm đó nhìn tụi tao, đôi mắt buồn thăm thẳm. Mấy ngày nay, tao cứ bị ám ảnh bởi ánh mắt buồn thăm thẳm đó mày ơi! Trời ơi! thân đàn ông mà phải nằm một chỗ để vợ chăm sóc, còn khổ nào bằng, thương cho mình, xót xa cho vợ không biết bao nhiêu mà kể....Cho dù nó có muốn tự vận chết cũng không có cách nào!

???

Thương cho Vinh (tên của chồng Phượng) một thì tao thương Phượng tới mười. Hai thằng con trai học hành lẹt đẹt, nghề ngỗng chẳng ra chi. Người ta mất cái này còn đặng cái kia, còn nó thì đặng cái gì! Hằng ngày ngoài việc lo bao nhiêu công việc của một GV cấp hai, về nhà còn phải chăm sóc ông chồng bệnh tật. Triền miên...triền miên...! Nói thật với mày, tao thấy mấy người có chồng bị tai nạn chết một cái một còn đỡ khổ hơn nhiều. Mà bản thân Phượng lại không khỏe, trong người nhiều thứ bệnh chưa chữa trị!!! Trời ơi! tao tưởng tượng, Phượng mà có bề gì thì ai lo cho chồng nó đây? Chín năm nay, từ ngày Phượng đưa chồng rời BV chợ rẫy về quê tới nay, bà mẹ của Vinh không một lần đi thăm đứa con trai khốn khổ!!!

Tình cảm vợ chồng???

Có lần, thương nhớ vợ, muốn âu yếm (?), V. ráng sức choàng tay qua vợ (chỉ để ôm) nhưng...cái "bọc" đó nó vỡ ra!..."-Thôi từ nay xin anh hãy quên đi, đừng gợi cho tôi những chuyện đau lòng"...Có người cám cảnh rồi thương, rồi yêu Phượng nhưng P. vẫn giữ giới hạn cần thiết, nhất là luôn ý thức rằng mình là một cô giáo! Có lần, người này gọi điện đến chỉ để hỏi thăm: "Em có khỏe không?" Không may, câu hỏi thăm này lọt đến tai Vinh qua máy ĐT mắc song song, Vinh nổi cơn ghen và nhiếc mắng P. đủ điều. Sau đó em Vinh đến thăm anh, khi nghe anh mình kể tội người chị dâu đáng thương, đã gạt ngang: "Thôi, ông bệnh thì lo cho bệnh của mình. Nếu chỉ có làm điều gì đó để có niềm vui thì kệ chỉ!" Quan điểm của Phượng là: Thôi kiếp này kể như bất hạnh, ráng sống cho tròn. Dù tình yêu với chồng bị nhiều thứ tác động không còn như xưa. Nhưng nếu có bồ có bịch rồi cũng có giải quyết được gì đâu! Mình lại là cô giáo!

Tao hỏi mày: người ta còn vượt lên được số phận, còn Phượng, nó phải làm gì để vượt lên số phận đây???

Sao có những người khổ thế, hở ông trời??? Sao cái bọn ác nó không bị như vậy??? Ông trời có mắt hay không???"
============================================================
Vài lời của Thênh Thang:

- Tên của các nhân vật chính đã bị đổi vì chắc chắn các nhân vật đó không muốn ai phải thương hại mình, càng không cần ai ca ngợi mình.
- Đều là chữ THƯƠNG, nhưng:
+ Những người phụ nữ có chồng bê tha, bị chồng phụ bạc: TỔN THƯƠNG (trong lòng)
+ Những người phụ nữ chết chồng: NHỚ THƯƠNG (chồng)
+ Những người phụ nữ còn chồng như Phượng: CẢM THƯƠNG (chồng và...bản thân mình)


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 8 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]

» MẸ «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 4 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 4 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và 4 khách
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 304 vào ngày 24 Tháng 11 2024, 12:29

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 4 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu