Mở mắt ra, cô nhìn lên cái trần plafon đóng bằng ván ép loang lổ ố vàng vì mưa dột. Trần plafon căn phòng trọ nầy không biết sập lúc nào, nó đã bị mục từ lâu vì dột rồi, không biết chừng nào bà chủ nhà mới cho đóng mới? Dù sao có nó vẫn đỡ phải bị mưa rơi thẳng xuống mình. Nhìn qua khe cửa trời vẫn còn nhá nhem tối, đã hơn 4 giờ sáng, dậy thôi sáng rồi. Cô nhủ thầm rồi uể oải ngồi dậy và nhẹ nhàng cuốn mùng mền chiếu gối vì mấy cô bạn vẫn còn ngủ say. Bọn nó sẽ dậy hết thôi khi nghe tiếng nước cô dội trong cái nhà tắm chưa đầy hai mét vuông trong căn phòng trọ mười sáu mét vuông nầy. Vệ sinh xong cô mở cửa phòng, ra ngó trời tìm chút không gian thoáng mát khỏi cái ngột ngạt tù túng bên trong, lúc đó bốn cô còn lại cũng đang lục tục thức dậy và chờ nhau tới phiên mình vào nhà tắm. Hôm nay tới phiên con H chiên cơm cho cả bọn ăn sáng, chiên một chảo và chia cho mỗi người một chén, ăn nghe mằn mặn và khô khan khô khốc. Lúc ăn cơm, cả năm đứa thì thào tán chuyện, khúc khích cười rồi quơ quào cho xong chén cơm để còn tới hãng cho kịp giờ. Quá 6 giờ trễ 5 phút, vô làm ngày đó coi như công không nửa ngày vì bị phạt trừ 50 ngàn. Lần hai đi trễ trong tháng hết một ngày, lần ba hết hai ngày và không có lần bốn. Vì hãng quy định 1 tháng đi trễ 4 lần coi như tự ý bỏ việc, sa thải không có một cắc thâm niên.
Không như mấy người khác ăn vội vàng, cô cứ nhẩn nha nhai kỹ từng hạt cơm. Vừa ăn vừa nhớ lại chuyện xưa, hồi còn ở quê, sáng sáng cô vẫn hâm lại nồi cơm để cả nhà ăn sáng, ăn cơm với miếng cá kho mà anh em cô bắt được ngoài đồng. Cô nhớ những cánh đồng bạt ngàn cò bay thẳng cánh mà người trong gia đình cô vẫn hằng ngày còng lưng để làm. Mà làm thuê cho người ta chứ có làm cho mình đâu à! Không biết tại sao? Ba má cô là nông dân mà không có ruộng để cày nhiều, có vỏn vẹn ba sào vừa trồng trọt vừa làm nhà ở nên quanh năm ba má và 6 anh chị em cô cứ phải đi làm thuê cuốc mướn cho người ta. Đến một ngày thằng anh hai của cô không biết nghe lời ai mà khăn gói theo người ta lên Sài Gòn đi làm. Hắn bảo: "Tao lên Sài Gòn kiếm chiện làm để đổi đời, chứ ở đây riết cuốc mướn, nhổ cỏ... ngày làm ba ngày nghỉ, đói nhăn răng. Ăn cơm mà nghe ổng bả chửi riết nuốt hổng vô". Rồi hắn đi thiệt là lâu, cả năm trời biệt dạng, cận Tết năm đó hắn về cho ông bà già năm trăm ngàn và cho 5 đứa em mỗi đứa hai chục ngàn, cả nhà vui như Tết. Qua Tết hắn dắt cô lên đây để đổi đời thấm thoát mà đã 6 năm rồi, ngày cô đi vừa tròn 18 tuổi, giờ hai mươi bốn. Tuổi nầy dưới quê chưa chồng là loại gái già ế sắc ế nhưng trên đây thì cả đống, xe cam nhông chở không hết. Thằng anh cô làm phụ hồ ở trọ với đám bạn quận bên kia, còn cô vừa làm vừa học nghề may ở trọ với đám bạn mới cùng cảnh ngộ quận bên nầy. Hai anh em cách nhau chục cây số mà một năm chưa gặp nhau lấy một lần.
Đổi đời đâu không thấy chỉ thấy từ ngày lên đây bù đầu bù cổ bên cái máy may xạch xè. Thời gian đầu vừa làm vừa học lương bổng không bao nhiêu mà còn bị trừ tiền đều đều vì làm sản phẩm lỗi nhiều. Cuối tháng cầm hơn một triệu, hùn tiền trả tiền trọ, tiền cơm và chi phí cá nhân, cho dù ăn mắm hút giòi, tô mỳ gõ không dám rớ, cô không còn một cắc lận lưng. Trầy trật hơn năm trời, rồi còng lưng tới nay lương gần ba triệu một tháng mà đời có đổi gì đâu à? Lương lên không bằng giá lên, phòng trọ hồi đó bốn trăm một tháng, năm nay một triệu tư, thịt heo bốn chục ngàn 1 ký giờ hơn trăm ngàn. Nói thịt cho sang chứ bọn cô chỉ ăn cá biển rẻ tiền hay chao tương, tàu hủ kèm rau muống luộc. Ăn vậy mà tới giờ vẫn thiếu trước hụt sau, không thiếu nợ là may rồi. Trong hãng cô làm cả đống đứa vì không kiểm soát được chi tiêu thành ra phải mang nợ mà là nợ trả lời nặng. Thẻ ATM bị chủ nợ giữ, tới kỳ đứng ngoài tủ ATM chờ chủ nợ rút tiền cấn nợ, còn bao nhiêu trả lại. Bọn chúng khóc như rươi.
Không có thiên đường cho những người như cô ở cái thành phố xa hoa tráng lệ nầy. Điều có duy nhất cho cô là một việc làm với đồng lương còm cõi, cô nghiệm ra một điều rất là đơn giản: có làm mới có ăn, ở quê cũng vậy và ở đây cũng vậy và làm ở cõi trần ai chứ không phải thiên đường. Thiên đường là điều láo toét mà nếu có thì với ai chứ không phải với cô. Ở nhà bị chửi, nghe ông bà già chửi, chủ đất, chủ nợ chửi. Lên đây cũng bị chửi, bị con mẹ tổ trưởng chửi, con mẹ có bản mặt như ai ăn hết của, lúc nào cũng hầm hầm cau có, canh me hở chuyện gì là xỉ vả đám công nhân dưới quyền. Nghe mụ chủ nhà chửi khi chưa kịp trả tiền trọ, nghe bà bán tạp hóa cằn nhằn khi chưa thanh toán mấy khoản tạp hóa thiếu chịu,... Cả bọn nhiều khi nói vui với nhau, đi đường thì mở lớn con mắt để dòm chừng, đi mà đá trúng hàng hột vịt thì không có tiền đền về nhà bị chồng nó chửi là chắc 100%, mà cả đám có đứa nào có chồng đâu à?
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, thoắt cái mà đã sáu mùa mai nở rồi. Cô về quê ăn Tết được ba lần, ba lần ở sài gòn ăn Tết. Mà nói ăn Tết cho chảnh chứ ngủ trong phòng cả ngày chứ có dám ra đường nhiều đâu à! Ngoài đường thứ gì rớ tới cũng tiền, có lần bon chen đi Suối Tiên chơi, về nhà tính ra thấy mất hết gần ba trăm ngàn, nghe như muối xát trong lòng. Từ đó bái bai mấy khu vui chơi, ở phòng trọ qua coi ké tivi hàng xóm đỡ tốn tiền. Ngồi nghĩ vu vơ một chút thì con bạn đá vô đít cái bịt: "Sao chưa chịu thay đồ đi làm? trễ rồi chị Hai, cò cưa gì nữa?" Cô sực tỉnh, lật đật vào phòng thay đồ rồi cùng đám bạn đi làm. Từ đây qua chỗ làm gần hai cây số, cả bọn cuốc bộ với nhau chừng hơn hai chục phút là tới. Khóa cửa phòng xong vừa quay lưng nghe tiếng ai khóc phòng gần bên. Cô hỏi:" Ủa ai khóc vậy tụi bây?" - Con T bên chuyền ủi khóc chứ ai. - Vậy hả? mà sao mới sáng sớm mà nó khóc rồi? - Hi hi! má nó bệnh sắp đai mà nó không có tiền về thăm nên nó khóc, có dzậy cũng hỏi. Chậc chậc, với đám ở trọ thì chuyện nầy cũng là chuyện bình thường, có tiền về thăm mới là chuyện lạ. - Biết sớm, tối qua, ghé thăm an ủi nó hé! - Thôi mệt! Đi lẹ lên tới giờ rồi, vô thăm, nó hỏi mượn tiền... bà có tiền cho mượn không? Cả đám im re rồi nhẹ nhàng đi cho lẹ, để lại tiếng khóc theo gió bay xa dần, đường xá bây giờ rộn rịp rồi. Chào ngày mới!
|