Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 27 Tháng 11 2024, 13:45
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» YÊU SÀI GÒN THÌ CÒN NHIỀU, NHIỀU LẮM… - NVT «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 3 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]
Người gửi Nội dung (Xem: 3114 | Trả lời: 2)
Tiêu đề bài viết: YÊU SÀI GÒN THÌ CÒN NHIỀU, NHIỀU LẮM… - NVT
Gửi bàiĐã gửi: 02 Tháng 8 2012, 22:42
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 67
Sinh nhật: 24-11-1957
Ngày tham gia: 29 Tháng 6 2012, 12:52
Bài viết: 377
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
YÊU SÀI GÒN THÌ CÒN NHIỀU, NHIỀU LẮM…
Nguyễn Văn Thắng - Sưu tầm

Hình ảnh

Đàm Hà Phú – Hẻm chật, lại đông đúc, chủ yếu là dân lao động, nhà lụp xụp san sát.
Có một đoạn giữa hẻm phình ra, rộng hơn mấy chỗ khác được chiếm dụng làm một cái quán phở nhỏ.
Chủ quán là ba mẹ con (chính xác là bà ngoại, mẹ và đứa con gái trạc mười lăm mười sáu tuổi), hai người lớn đều bị chồng bỏ theo vợ bé, chuyện đó cả hẻm ai cũng biết.


Quán phở rất đông khách, nhất là buổi sáng trước giờ đi làm và buổi chiều tối. Chủ yếu là bưng đến tận nhà cho khách. Nhưng cũng có khi khách đến bàn ngồi, có lẽ là để có dịp nói chuyện với chủ quán, vốn rất sởi lởi và hay chuyện.

Hình ảnh

Quán chỉ có hai bàn, được gọi tên là bàn số Ba và bàn số Sáu. Hỏi bà chủ: “Sao đặt kỳ vậy?”, bả cười lớn: “Vậy cho nó xôm!”. Buổi tối nghe bà chủ nói chuyện sang sảng, thỉnh thoảng lại hét cô con gái: “Tái bàn Ba nè!”, hoặc “Gân bàn Sáu, sao chưa bưng?”…
Khoảng sau 10 giờ đêm thì quán mới thực sự đông. Lúc này nồi phở đã cạn, thịt bánh cũng đã hết, chỉ còn chút nước lèo, xí quách.

Lúc này khách ăn phở đã vắng, chỉ còn khách đến nói chuyện, đây là những khách hàng đặc biệt, hầu hết họ đều được ăn miễn phí. Có người bưng tô cơm nguội ra xin chan chút nước lèo ngồi ăn, có người ngồi gặm xí quách hoặc ăn mấy miếng gân còn dư chấm với tương đen.

Hình ảnh

Đó là những phụ nữ bán hàng đêm về, vài chị công nhân vệ sinh, mấy bà già bán vé số… Họ xúm vào ăn uống, chuyện trò rồi cùng phụ chị chủ quán dọn dẹp, rửa tô, chùi nồi.
Những người khách đặc biệt ấy, họ kể cho bà chủ quán nghe chuyện này chuyện nọ, chuyện của họ hoặc chuyện họ thấy trên đường.
Thỉnh thoảng thấy bà cười ha hả, có lúc thì ngậm ngùi, đôi lúc chưa nghe dứt chuyện đã chửi ỏm tỏi: “ĐM! Thằng đó gặp tao hả?. Chết mẹ nó!”…
***

Bạn Thắm thỉnh thoảng vẫn đi taxi, thường chỉ đi đoạn ngắn, sau đây là hai chuyện liên quan đến taxi mà bạn Thắm góp vô.

Chuyện 1:
Hình ảnh
Lên xe gặp bác tài lớn tuổi, chào hỏi, kể chuyện rôm rả. Bác tài hỏi: “Coi Thúy Nga không?. Để tui mở coi! Đĩa mới nè!. Đĩa gốc luôn đó!”. Hỏi: “Sao bác có đĩa gốc?”.
Kể rằng: Hổi nãy có bốn đứa nhỏ mướn xe đi chơi, mấy đứa thiệt là dễ thương, đưa cái đĩa DVD gốc mở nhạc coi. Đi một vòng hết 205 ngàn, tụi nó đưa 250 ngàn luôn, lại còn cảm ơn bác tài và tặng lại cái đĩa.
Kết luận: “Nghề này cực khổ lắm, thỉnh thoảng gặp khách dễ thương cũng an ủi phần nào!”.
Xe đến nơi, chỉ có 30 ngàn nhưng bạn Thắm chỉ còn 20 ngàn lẻ. Bạn Thắm loay hoay định đi tìm chỗ đổi tiền thì bác tài nói: “Thôi! Đưa hai chục được rồi cô!. Coi như mấy đứa nhỏ hồi nãy phụ cô chỗ còn thiếu!”.

Chuyện 2:
Hình ảnh

Một hôm bạn Thắm đi chợ giữa trưa, ra đến chợ và chọn hàng xong thì mới nhớ là mình quên mang tiền.
Khó xử vì hàng thì cần mua gấp mà chả lẽ lại phải quay lại công ty lấy tiền vì món hàng cũng không lớn.
Bạn Thắm bước ra đường, vẫy một chiếc taxi và nói với bác tài: “Anh có thể cho em mượn tiền trả tiền đồ, rồi lát chở em về lấy tiền luôn thể!”. Bác tài vui vẻ móc ví được hơn 200 ngàn đưa cho bạn Thắm. Bạn Thắm cầm tiền bước vô chợ mà cứ thắc mắc: Sao anh tài xế lại dễ tin người thế nhỉ. Rủi người ta lừa ảnh thì sao?..
Lúc ra, lên xe hỏi anh tài xế: “Có sợ tui lừa lấy hết tiền không?”. Anh chỉ cười.

Chuyện 3:
Hình ảnh

Có một con đường nhỏ, hơi xuôi dốc, thường khá vắng nhưng lại nối hai con đường tấp nập ở trung tâm thành phố, nơi được mệnh danh là phố Nhật, với rất nhiều nhà hàng Nhật và khách sạn dành cho khách Nhật.
Hai bên đường thường làm chỗ đậu xe hơi, chủ yếu cũng là xe của các xếp Nhật đến ăn uống hoặc làm việc.
Trước ở đây có một quán café cóc, chủ yếu phục vụ cánh tài xế vẫn đậu xe trên đường này.

Hình ảnh

Quán có rất nhiều ghế nhựa, loại nhỏ và nhiều màu để cho khách ngồi hoặc đặt mấy ly café, vài tờ báo. Café giá bình dân, chủ quán cũng dễ thương, trà đá miễn phí, khách ngồi bao lâu cũng được, đọc báo hoặc bắt chuyện lẫn nhau.
Quán có một cái ghế gỗ nhỏ, có lẽ được làm từ gỗ tốt nhưng đã cũ kỹ và xộc xệch. Chiếc ghế này được đặt ở sát vỉa hè và chủ quán thường không cho ai lấy ngồi cả, cứ để nó nằm ngoài nắng ngoài mưa vậy thôi. Một việc hơi lạ.
Một tài xế ngồi gần đó cho tôi hay: đó là cái ghế bắt cướp. Bọn cướp giật rất hay ra tay khu này, nạn nhân chủ yếu là các du khách người Nhật, các bà và các cô, chúng giật túi xách, điện thoại, camera của họ và phóng xe chạy rất nhanh.
Chủ quán để cái ghế đó, ai ngồi gần hoặc ai thấy trước thì dùng nó mà ném vào xe bọn cướp, có khi bắt được có khi không, lúc trước thì bắt được nhiều, sau này thì ít dần.
Có lẽ bọn cướp đã ngại cái ghế nên chuyển địa bàn. Các bà các cô người Nhật cũng yên tâm hơn.

Chuyện 4:
Có nhiều chuyện về dân nhậu, chủ yếu là chuyện xấu, nhưng nhậu ở Sài Gòn cũng nhiều bữa vui, đa số là vui.

Hình ảnh

Mới đầu buổi chiều chỉ có hai anh em ngồi uống bia nói chuyện đá banh.
Bàn bên kia cũng nói chuyện tương tự.
Vậy là hai bàn gom lại làm một, lát sau thì cái tụ nhậu đó đã thành một vòng tròn lớn.
Uống đi, bữa nay vui, tiền thì lát nữa “cam bu chia” sau. Mấy ông mặt đỏ phừng phừng tranh nhau làm HLV cho đội tuyển Việt Nam.
Rồi cuối buổi nhậu, lại trở thành một ban nhạc cổ động bóng đá ầm ĩ, lúc này thì tất cả các bàn trong quán, đều hát chung hoặc cùng nâng ly.
Có lần một anh bạn tôi uống say quá, được một bạn nhậu chở về tận nhà. Quay tới quay lui tìm đường cuối cùng thì cũng gõ cửa đúng nhà để giao lại anh bạn tôi cho gia đình.

Khi vô nhà gặp chị vợ, anh bạn nhậu tốt bụng còn bàn giao phiếu gửi xe, bóp tiền, điện thoại cho chị vợ rồi mới cáo từ.
Sáng hôm sau anh bạn tôi tỉnh rượu mới kể chuyện này cho tôi nghe, anh nói thực ra người đưa anh về nhà hôm qua là một người không hề quen biết.
Anh chỉ gặp anh ta lúc cùng đi vệ sinh. Khi ra về, người kia thấy anh quá xỉn, nên đã kêu anh gửi xe lại quán và hỏi địa chỉ để chở anh về nhà.
Chẳng phải bạn bè chi đâu.

NVT - sưu tầm


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: BÁNH MÌ SÀI GÒN - NVT
Gửi bàiĐã gửi: 07 Tháng 8 2012, 21:45
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 67
Sinh nhật: 24-11-1957
Ngày tham gia: 29 Tháng 6 2012, 12:52
Bài viết: 377
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
BÁNH MÌ SÀI GÒN

Hình ảnh

Đàm Hà Phú
Nếu tôi mà thành lập một tôn giáo cho mình thì đạo của tôi sẽ tên là “Đạo Bánh Mì”, vì bây giờ tôi đã là một tín đồ của món ăn này.
Ở Sài Gòn, nếu cần phải lấy một nét đặc trưng cho thành phố, chắc hẳn tôi cũng sẽ bình chọn cho bánh mì.
“Bánh mì Sài Gòn”, bạn có thể nghe tiếng rao ấy ở mọi hang cùng ngõ hẻm.


Bánh mì nóng, giòn, thơm… Nếu ăn nguyên bản, thì dùng kẹp với chả lụa, chả chiên, jambon và ít hành, ngò, chan vào chút nước tương hoặc rắc chút muối tiêu…Còn nếu dùng để ăn thêm thì có vô số cách, có thể chấm vào sữa đặc, quẹt bơ đường, chiên bơ tỏi, ăn với trứng ốp la hay xíu mại…Hoặc giả cứ xé ổ bánh mì nhai không, cũng ngon lạ…

Hình ảnh

Bạn có thể ăn bánh mì ở bất cứ đâu, có thể ăn trong văn phòng, ăn trong quán café, ăn ngoài vỉa hè…Tôi thường xuyên vừa một tay lái xe, một tay gặm bánh mì.
Bạn cũng có thể ăn bánh mì vào bất cứ giờ nào trong ngày: Ăn sáng điểm tâm, ăn trưa một mình, ăn xế bỏ bụng hay ăn tối, ăn khuya đều được.
Bạn cũng có thể mua bánh mì về làm quà ăn cho gia đình, cho người thân, hoặc cũng có thể chọn bánh mì, để mang theo trong một cuộc dã ngoại….
Ở Sài Gòn, nhắc đến bánh mì thì có những cái tên mà đã hàng chục năm nay luôn làm bạn chảy nước miếng: Bánh mì Như Lan, Hà Nội, Lệ…và những tên tuổi mới, được kinh doanh thành hệ thống, mới được biết đến mấy năm gần đây như: Bamizon, Bon-banhmi…
Dù rằng, chưa chắc mấy tên tuổi đó đã ngon bằng những xe bánh mì nhỏ, vô danh trên khắp nẻo đường Sài Gòn.
Bánh mì không, nghĩa là ăn không cũng ngon. Lúc này, ở Sài Gòn người ta hay mua bánh mì từ lò của siêu thị Big C hoặc các tiêm bánh lớn như Như Lan, Kinh Đô, Đức Phát.


Hình ảnh

Tôi thì thấy bánh mì không mua ở lò Út Khiêm trên đường Nguyễn Tri Phương, đoạn ngang chợ Nhựt Tảo, là ngon vô địch. Bánh mì ở đây nhỏ, ruột mềm, vỏ dòn, thơm lựng…Tôi thường mua mỗi lần chục ổ, ngồi xé ra ăn không, từng ổ một, cho đã thèm.
Bánh mì thịt thì có nhiều chỗ ngon. Hầu như ai ở Sài Gòn cũng có một chỗ “ruột” để mua bánh mì.
Tùy theo là bữa điểm tâm hay là dằn bụng đêm khuya.
Tôi thì có nhiều, nhiều điểm lắm. Nhiều chỗ tôi không ngại ngần nói với bà chủ rằng: “Bánh mì ở đây ngon quá, ngon đến nỗi tui muốn quì lạy bà luôn!”. Mỗi lần tôi ghé, nhất định phải là ba ổ, một ổ đầu tiên tôi xé giấy ăn liền trong lúc chờ làm tiếp hai ổ còn lại…Bà chủ nhìn tôi cười: “Từ từ, coi chừng nghẹn, chú ơi!”… Thương quá!.


Hình ảnh

Bánh mì cá có tiệm ở gần Hàng Xanh, chỉ bán từ 5 giờ chiều. Bánh mì thịt quay thì Như Lan là số một, tôi ra chợ Sài Gòn thế nào cũng làm lần chục ổ cho cả nhà.
Bánh mì chả thì tôi hay ăn của Lan Huệ trên đường Lê Văn Sĩ hoặc của một bà ở bùng binh Phú Lâm. Lần nào cũng chờ không đặng, đành dừng xe, ngồi bệt xuống ăn liền tắp tự.
Bánh mì xíu mại thì ở Ngã Sáu Nguyễn Tri Phương lúc trước có một xe vô địch thiên hạ.

Hình ảnh

Bây giờ thì tôi hay mua đối diện chợ An Đông…Còn bạn, bạn thường ghé đâu?
Bánh mì Sài Gòn, không bình dân cũng chẳng cao cấp, ở đâu cũng có, lúc nào cũng có.
Tôi vẫn tự nhận rằng mình ham ăn, nhưng đối với bánh mì thì chữ “ham ăn” hình như không diễn tả hết, nhất là nếu bạn thấy tôi, trong một sáng nào đó, đương lái xe với ổ bánh mì trên tay…

“CHO NHIÊU CŨNG ĐƯỢC”

Hình ảnh

Mai Thanh Hải – Từ lâu, Sài Gòn rất thân thuộc với mình. Chẳng biết sao nữa, nhưng hình như có duyên nợ với mảnh đất, con người nơi đây. Cứ rình rình công việc, cơ hội vào với Sài Gòn. Sướng nhất là dịp mùa đông, Hà Nội áo trong áo ngoài dày khự, nhưng xuống sân bay, tọt vào WC cởi sạch, đánh nguyên quần kaki, áo phông phóng xe máy vèo vèo về trung tâm, a lố cho tụi bạn ra vỉa hè, gọi lon 333 lạnh, còn nguyên lớp sương trên vỏ, mút 1 hơi hết sạch. Tụi bạn mình thấy vậy toàn cười lăn: “Đi tránh rét như… chim cánh cụt”. Ê này! Đừng đùa, chim này lái ôtô- xe máy và đi máy bay đấy. Kỷ niệm về Sài Gòn rất nhiều, viết mãi rồi và cũng cảm nhận nhiều rồi. Bây giờ chỉ muốn mọi người cảm nhận, chia sẻ về một Sài Gòn đời thường, thân thương qua câu chuyện của Người Lữ hành kỳ dị.

Hình ảnh

“Cho nhiêu cũng được!” – Câu này ai ở Sài Gòn chắc là biết. Chắc thỉnh thoảng có nghe, nhất là khi đi taxi, xe ôm, xích lô… Nếu là khách đi quen rồi hoặc quãng đường gần, khó trả giá thì bác tài sẽ nói vậy: “Chú (cô) cho nhiêu cũng được!”. Nói vậy, chứ ai đành lòng cho ít. Ví như đúng ra 7 ngàn thì khách sẽ đưa 10 ngàn cho chẵn tiền.
Đó cũng không hẳn vì ít tiền quá mà nói vậy, cũng có khi nhiều thứ giá trị hơn, người bán cũng nói: “Cho nhiêu cũng được!”. Ví dụ như chuyện có cô giáo nọ dạy văn ở một trường cấp II, cô nổi tiếng là thương học trò như con. Mỗi buổi sáng, cô hay đi chợ ở gần nhà để tiện việc cơm nước. Trong chợ có rất nhiều người biết cô là cô giáo, và họ thường gọi luôn là “cô giáo”. Nhiều khi cô giáo cũng khó xử với các bà, các chị trong chợ, họ cứ bỏ vô giỏ cô, khi thì con cá, khi thì bó rau, khi thì ký thịt… Khi cô đòi trả tiền, thì họ không chịu lấy, hoặc nói: “Cô giáo cho nhiêu cũng được!”.
“Cho nhiêu cũng được!”.

2.
Ông là thương binh. Thương binh của chế độ cũ. Ông bị thương gần ngày Sài Gòn giải phóng. Sau giải phóng, ông làm nhiều nghề để sinh sống và để nuôi 3 đứa con ăn học. Một lần nọ, ông làm công việc bảo vệ ở một nhà hàng vào buổi tối. Đó là một nhà hàng lớn, có rất nhiều nhân viên và thực chất công việc của ông là chuyên đắt xe cho khách đến ăn nhậu mà thôi. Chủ nhà hàng là một người đàn ông khá giả và cư xử rất được.
Một hôm có chuyện. Đêm khuya, khi nhà hàng chuẩn bị đóng của và người chủ cũng chuẩn bị ra về, thì có một nhóm người hung dữ cầm mã tấu xông vào nhà hàng truy sát người chủ. Người đàn ông tuy khá cao to và nhanh nhẹn, nhưng khó có thể chống cự với 4-5 tên sát thủ chuyên nghiệp, mọi người bỏ chạy tán loạn. Ông thấy vậy không được, đứng ra bảo vệ chủ mình, vừa đỡ đòn vừa dìu anh bỏ chạy. Nhờ sự giúp sức của ông, nạn nhân đã thoát thân tuy cũng bị thương nhẹ, còn ông thì bị 2 nhát chém nặng, mà 1 nhát sau này, đã làm ông không thể cử động cánh tay phải.
Người chủ mang ơn ông lắm, dù ông nhiều lần nói: “Tôi làm công cho chú thì phải bảo vệ chú thôi. Ơn nghĩa gì mà chú cứ nói hoài!”. Và mặc dù ông đã nhiều lần từ chối, nhưng người chủ nhà hàng vẫn mua cho ông căn nhà nhỏ, chu cấp hằng tháng, đủ nuôi gia đình và cho tiền 3 đứa con ông ăn học.

Hình ảnh

Chuyện xảy ra lâu rồi. Hôm qua, tôi ngồi trong ngân hàng, kế bên cậu con trai lớn của ông và được nghe chuyện này. Cậu nói: “Chú đó sắp đi Mỹ rồi, bữa nay chú kêu con ra ngân hàng, mở tài khoản để mai mốt chú chuyển tiền về!”.

3.
Chuyện này nghe một bạn sinh viên kể. Bạn nói trước nhà bạn nghèo lắm, mẹ bạn bán vé số ở Quận 8 và bạn cũng đi bán phụ mẹ. Nếu bạn học buổi sáng thì sẽ phụ mẹ bán buổi chiều và ngược lại, nhà chỉ có hai mẹ con.
Có một chú thợ hồ ở gần nhà. Nói là gần nhà, chứ thực ra là ở một cái chòi trong xóm hẻm sâu sát bờ kinh. Chú này, mỗi khi nhậu thường hay mua vé số của 2 mẹ con cậu. Chú này mua không nhiều, mỗi lần chỉ mua 2 vé. Nhưng điều đáng nhớ là sau khi trả tiền 2 vé, thì chú sẽ cho lại cậu 1 vé, và lúc nào cũng căn dặn: “Nhớ giữ lại hen mầy! Phải thì cùng đổi đời!”.

Hình ảnh

Và cậu đổi đời thiệt, 1 lần cặp vé số định mệnh đã trúng giải độc đắc. Người vợ của chú thợ hồ, khi biết chồng mình trúng số độc đắc, đã nổi lòng tham và muốn đòi lại tờ vé số mà chú đã cho cậu buổi chiều trước đó. Nhưng chú thợ hồ đã kiên quyết không đòi lại, chú còn dùng tiền trúng số, đãi cả xóm một bữa nhậu linh đình.
Có vốn, mẹ cậu không bán vé số nữa, mà chuyển ra mở quán ăn sáng và cuộc sống của 2 mẹ con đã khá hơn trước rất nhiều. Chỉ riêng chú thợ hồ thì vẫn làm thợ hồ. Bây giờ, chú mua vé số của người khác, nhưng tật cũ vẫn không bỏ, mua 2 vé và cho lại người bán 1 vé. Chú luôn dặn: “Nhớ giữ lại hen mầy! Phải thì cùng đổi đời!”.

4.
Ông chạy xe ôm ở Quận 10, nhưng nhà ông thì ở tận ngã tư An Sương. Vợ ông thì bán vé số nên ông thường đậu xe kế bên bà. Hai người mang cơm theo ăn buổi sáng và buổi trưa, buổi chiều thì trả vé về sớm rồi cùng ăn ở nhà.

Hình ảnh

Quê ông bà ở Cần Giuộc. Bữa nọ, thấy có người trông dáng như ở quê lên, tới ghé cho ông bà 2 con gà, 1 buồng chuối và giỏ đệm đầy cá trê phi, con nào con nấy mập ú, vàng óng. Tôi tò mò hỏi: “Bà con dưới quê gửi lên?”. Ông cười, nói: “Đúng ở quê gửi lên, nhưng mà hông phải của bà con, thằng đó chiếm đất của tui đó chớ!”.

Nhà ông có nhiều anh em, cha ông có chia cho ông ba công ruộng ở quê. Ruộng đất phèn, nên một năm chỉ trồng được một vụ, mà lại có mùa trúng mùa thất nên ông bỏ đó lên Sài Gòn chạy xe ôm. Ruộng bỏ hoang lại nằm xa xóm, nên không ai coi. Một lần ông về quê và phát hiện ruộng của mình có người chiếm mất. Đó là một gia đình nghèo, hai vợ chồng và bốn đứa con nheo nhóc, trước họ sống theo ghe nhưng cái ghe nát quá, nên cả gia đình dắt nhau lên bờ kiếm đất hoang lập nghiệp, cũng bị đuổi cùng đường mới tới đây.

Hình ảnh

Mới đầu ông cũng làm căng, thưa lên xã rồi nhờ bà con tới đòi kịch liệt lắm, nhưng do đất nhà từ xưa không có giấy tờ, lúc chia cũng không lập di chúc nên khó nói lý. Rồi ông phát hiện bà vợ mình bị tiểu đường nặng nên thời gian của ông chủ yếu ở bên bà, ông không thiết đòi đất nữa. Một lần về quê đám giỗ ông đã ký giấy cho gia đình nghèo nọ ba công đất luôn.
Ông nói: “Mình cũng nghèo mà thấy tụi nó còn nghèo hơn. Mình già rồi, sống nay chết mai, thôi coi như làm phước cho tụi nó. Cũng được cái là vợ chồng nó cũng biết điều, nhận tía má luôn, đem lên cho đồ hoài, ăn hổng hết!”…

ĐI CHỢ SÀI GÒN
Hình ảnh

Đàm Hà Phú – Đến đâu ở Việt Nam, chỗ đầu tiên bạn được khuyên nên đến thăm, chính là cái chợ.
Ở đó, có những thứ bạn cần cho một chỗ ở mới, có các sản vật từ thiên nhiên đến nhân tạo và hơn hết, ở đó đặc sệt một thứ văn hóa vùng miền.
Cho dù bạn có thích hay không, thì bạn cũng phải ít nhiều hít thở, chia sẻ và gắn bó với bầu không khí ấy.

Không ai có thể nói hết, Sài Gòn có bao nhiêu cái chợ. Ý tôi là chợ chính thức được bản đồ ghi nhận, chứ không kể các chợ chồm hổm, chợ chiều, chợ chạy, chợ lạc xoong, chợ chìm, chợ đen, chợ…búa.

Hình ảnh

Sài Gòn nhiều chợ kinh khủng: Từ lớn lớn như chợ Lớn, chợ Bến Thành, chợ An Đông đến nho nhỏ như cái chợ phường, chợ xóm; từ chợ bán buôn từng mặt hàng riêng biệt như chợ vải, chợ cá, chợ rau, chợ hóa chất, chợ phụ tùng… đến những cái chợ bán hầm bà lằng xắng cấu như chợ Nhỏ, chợ Dân Sinh…
Dù là chợ gì thì luôn đậm đặc không khí của một Sài Gòn, năng động, tình cảm và phóng khoáng.
Người ta lo ngại cho số phận những cái chợ, một khi hệ thống siêu thị bán lẻ tràn ngập khắp thành phố. Các siêu thị càng ngày càng lớn, hàng hóa đa dạng, dịch vụ hoàn hảo và rất nhiều tiện ích khác.
Nhưng chợ vẫn còn đó, dù vẫn nóng, vẫn dơ, vẫn ồn áo và náo nhiệt, nhưng vẫn không ít khách hơn là mấy.
Có lẽ vì người ta đi chợ đôi khi không phải để mua hàng, người ta đi chợ như đi thăm người quen vậy, ở đó luôn có thứ tình cảm mà ở siêu thị không có.
Có lẽ vì người ta đi chợ không phải vì giá ở chợ rẻ hơn, người ta đi chợ để được gặp nhau, được nghe, được nói, được chào hỏi…

Hình ảnh

Ở Sài Gòn, khi vô trong chợ, bạn được coi như người nhà, người ta kêu bạn bằng đủ thứ tên hoặc đại từ nhân xưng.
Nếu bạn còn trẻ, bạn thường được gọi là “cưng”, “con”, “em gái”, “chế” hoặc kêu những cái tên do người ta đặt ra như “chị Hai, cô Ba”…
Còn nếu lớn tuổi bạn có thể được gọi là “má”, “ngoại” hay “gì Hai, thím Hai” rồi xưng con ngọt xớt.

Hình ảnh

Ở Sài Gòn, khi đi chợ bạn luôn nhận được những tiếng mời chào dễ thương, đến nỗi cho dù có đủ gan từ chối bạn cũng không thể không mỉm cười cảm ơn: “Nè cưng, ngồi xuống ăn ly chè mát đi!”, hay: “Má ơi! Vô đây con thử đôi guốc này coi vừa chưn hôn má, không mua cũng được!”…
Nếu là đàn ông đi chợ với vợ, thì bạn cũng được chào mời, dù biết bạn chẳng mua gì: “Em trai ngồi ghế chơi đi để chị chọn đồ cho bà xã hen. Uống café hôn để chị kêu!”.
Nếu vô coi hàng rồi mà không ưng ý thì cũng đừng ra mặt kẻo người bán họ buồn, nếu không ưng thì cứ cảm ơn rồi đi, bạn sẽ vẫn nhận được nụ cười tươi như khi bạn đến: “Bữa khác ghé lại nghen mấy cưng!”.

Hình ảnh

Ở Sài Gòn đi chợ phải ăn mới đúng điệu, chợ nào cũng có hàng ăn, ngay trong chợ hoặc phía sau, bên hông, hoặc giả đâu đó mà bạn không cần biết.
Hàng quán đôi khi xập xệ và tạm bợ, lại còn trông hơi mất vệ sinh, vậy chớ ăn ngon lắm, đồ ăn nóng hổi và đầy đủ gia vị.
Thường mỗi hàng một món, có chỗ chuyên bán nước, có chỗ chỉ bán đồ ăn sẵn. Nhưng đừng ngại, bạn có thể ngồi ở hàng phở mà kêu tô bún bò cũng có người bưng tới.
Có thể ngồi ở hàng café mà kêu cơm tấm cũng được phục vụ vui vẻ. Cũng có chỗ thì thì bạn có thể uống trà đá miễn phí, đến đã khát thì thôi.
Có lần tôi đi ngang một chỗ bán quần áo ở chợ Bến Thành, thấy chị bán hàng đang ăn bún riêu, tôi buột miệng nói: “Nhìn ngon quá!”.
Chị ngước mặt đầy mồ hôi, nhìn tôi sởi lởi: “Ngon dữ! Ăn không? Ngồi đây đi em trai, chị kêu vô cho. Một phút có liền. Ăn đi chị bao mà!”.

Hình ảnh

Từ đó, tôi là khách của bà bán bún riêu chợ Bến Thành, lần nào ghé cũng 2 tô đúp. Tôi có thể nói ai đi chợ Bến Thành mà chưa ăn bún riêu của bả thì coi như chưa biết chợ Bến Thành vậy.
Đi chợ ở Sài Gòn cảm giác lạ lắm, người bán luôn tìm cách làm vừa lòng bạn như không hề vụ lợi.
Ở chợ, bạn được coi như thân tình, như bà con, như bạn bè. Bạn có thể trao đổi với người bán về chuyện học của con bạn hay chuyện ông hàng xóm khó chịu của bạn.
Bạn luôn được lắng nghe và chia sẻ. Bạn luôn được động viên và giúp đỡ rất chân tình.
Nếu bạn đang ở hàng quần áo và sực nhớ là muốn tìm một bộ chén, thì người bán quần áo sẽ dẫn bạn tới chỗ bán sành sứ, và giới thiệu rằng “bạn là anh/chị/em/bà cô/ bà dì của họ…”, rằng bạn phải được “mua giá sỉ, rằng bạn là VIP”… Bạn nghĩ tất cả chỉ là hình thức ư?.

Hình ảnh

Không hề!. Thiệt tình đó bạn và bạn không bao giờ cảm thấy phiền vì điều đó.
Cho dù có mua phải một món hàng bị hớ giá, hoặc tìm không ra món đồ mình thích. Bạn sẽ luôn nhận được những món quà bất ngờ cho dù bạn không đòi hỏi: Mua chục trái cây được mười lăm, mười sáu trái; mua hai cái áo tặng thêm cái nón; mua có cái bóp được đãi ly cafe… không phải hàng khuyến mãi đâu bạn, đó là tấm lòng, hãy nhận bằng cả tấm lòng.
Có lần tôi mua một sợi dây nịt với giá 200 ngàn, khi đi một vòng tôi phát hiện cũng sợi dây nịt đó được bán chỗ khác với giá 120 ngàn. Tôi quay lại cười với gã bán: “Nè anh!. Sợi dây này bên kia bán có 120, sao nãy anh bán tôi 200?”.

Hình ảnh

Gã cười xềnh xệch: “Chắc em lộn giá!. Thôi để em đền anh cái bóp xịn hen. Bóp này hàng hiệu luôn, giá tới năm trăm đó!”. Tôi coi cái bóp thấy cũng ưng ý, dù biết tỏng nó chưa tới tám chục, cũng vui vẻ cầm.
Sau này mỗi lần ghé, gã đều nói: “Anh cứ đi một vòng, chỗ nào bán rẻ hơn em đền anh gấp đôi, còn bao anh café nữa!”…. Thiệt!. Nói vậy chớ tôi chẳng hỏi ai bao giờ, tôi tin gã.
Vợ chồng tôi, trước có hay mua đồng hồ ở cổng chợ Bến Thành, mỗi lần một cặp. Sau này mỗi lần đi vô chợ, là chị bán đồng hồ lại kêu lại, nói: “Thằng Hai!. Chị để dành cho tụi em cặp này bữa giờ!. Đẹp lắm, giá gốc luôn! Hàng xịn đó!”.
Lần nào cũng một cặp nữa. Riết không dám đi cổng chính. Toàn quẹo vô chợ từ bên hông chợ. Vì đi cổng chính, thể nào cũng mua một cặp. Không thể từ chối chị được.
Có lần chúng tôi đi du lịch, vợ tôi gặp một phụ nữ khác cũng đi với gia đình. Cô bạn kia cũng chào tôi và tỏ ra mừng vui không xiết. Thế là hai bên xúm lại, trò chuyện, giới thiệu chồng, con, gia đình rồi cùng ăn uống vui vẻ.

Hình ảnh

Tôi cứ nghĩ đó là một cô bạn thân của vợ tôi, mà tôi chưa biết. Sau khi chia tay nhau và cùng hẹn sẽ đi Thái Lan, tôi hỏi lại vợ xem “Bạn này là thế nào”, thì vợ cười ha hả: “Anh không nhớ hả?. Là nhỏ bán túi xách ở Chợ Sài Gòn đó!”.
……..
Không ai có thể nói hết Sài Gòn có bao nhiêu cái chợ. Cũng như không ai có thể nói hết tấm lòng người Sài Gòn.
Đôi khi bạn đi chợ không phải để mua bán gì. Đôi khi, chỉ là để được nghe một câu nói: “Nè cưng! Lâu quá không thấy ghé!”…

NVT


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: YÊU SÀI GÒN THÌ CÒN NHIỀU, NHIỀU LẮM… - NVT
Gửi bàiĐã gửi: 27 Tháng 8 2012, 10:14
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 52
Sinh nhật: 05-09-1972
Ngày tham gia: 22 Tháng 7 2008, 07:30
Bài viết: 1164
Quốc gia: Vietnam (vn)
Bài viết vè đất sài gòn nhiều thú vị. Hình ảnh thì là hình "cổ" chứ không thấy hình mới bây giờ? Sài gòn thì muôn mặt, xấu có tốt có. Người tốt hiền lành hiếu khách có và có cả người xấu luôn. SÀi gòn bây giờ có rất nhiều người nơi khác về sinh sống lập nghiệp, đủ thứ tiếng mọi miền của đất nước.
Về đồ ăn thức uống thì các quận nội thành có giá cả rất mắc. Ở Quận 1, 3, 4, 5, 10 ăn uống giá cả rất cao trong các quán xá đàng hoàng và cả quán trên hè phố. Ăn một tô hủ tíu của 1 quán làng nhàng lề đường thường khách phải trả hơn 20 ngàn cho 1 tô. Còn ở quận 1 uống cafe giá bèo bèo củng phải hơn 20 ngàn/ly, quán coi được một chút là từ 40 đến 60 ngàn là chuyện bình thường. Tôi khi có việc đi ra đường là thường nhịn khi khát về nhà uống cho chắc ăn. Hi hi! Phở Pasteur giờ củng gần 60 ngàn/1tô rồi, bánh mỳ Như Lan mắc củng vô địch, một ổ nhỏ xíu bánh mỳ thịt cở 20 ngàn, cắn hai phát là hết ổ.
Ai mà ở phương xa có ghé qua sài gòn thì cẩn thận lựa quán xá mà ăn, uống coi chừng rớt bóp.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 3 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]

» YÊU SÀI GÒN THÌ CÒN NHIỀU, NHIỀU LẮM… - NVT «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 0 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 0 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và không có vị khách nào
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 304 vào ngày 24 Tháng 11 2024, 12:29

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 0 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu