Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 25 Tháng 11 2024, 11:35
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» Tôi là con Thắm, con Bà Tư bánh tằm… «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 4 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]
Người gửi Nội dung (Xem: 1738 | Trả lời: 3)
Tiêu đề bài viết: Tôi là con Thắm, con Bà Tư bánh tằm…
Gửi bàiĐã gửi: 10 Tháng 5 2013, 22:10
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Tuổi: 62
Sinh nhật: 01-03-1962
Ngày tham gia: 18 Tháng 1 2008, 07:00
Bài viết: 1323
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Ngày Hiền Mẫu hay Ngày của Mẹ (Tiếng Anh: Mother's Day) đương thời được khởi xướng bởi bà Anna Marie Jarvis tại thành phố Grafton, tiểu bang Tây Virginia, Hoa Kỳ, để tôn vinh những người mẹ hiền, đặc biệt là trong khung cảnh của mái ấm gia đình. Theo truyền thống của Hoa Kỳ và đa số các quốc gia trên thế giới ngày nay, Ngày Hiền Mẫu được tổ chức hằng năm vào ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5. Một số nước khác cũng có các ngày lễ tương tự được tổ chức vào các ngày khác trong năm.


Tôi là con Thắm, con Bà Tư bánh tằm…


Chẳng biết chính xác từ khi nào, tôi bắt đầu mắc cỡ khi nghe người ta gọi mình là “con Thắm, con Bà Tư bánh tằm”. Năm đó tôi học lớp 8 trường xã, đã có mấy thằng bạn trong lớp để ý và bạn bè ghép đôi. Tôi nói với má: “Từ giờ trở đi, má đừng bán ở trường con nữa, tụi bạn cứ ghẹo con hoài”.
Nghe tôi nói vậy, mặt má buồn hiu: “Vậy rồi con ăn cái gì?”. Thường ngày má vẫn để dành cho tôi một dĩa bánh thật đầy, giờ ra chơi tôi sẽ chạy ù ra ăn. Hôm nào ngán thì tôi xin tiền má để mua bánh mì hay bánh lọt mặn. “Bánh của má có nước cốt dừa, ngán muốn chết. Thôi, con không ăn nữa đâu”- tôi vùng vằng.

Không bán ở trường, má tôi phải đẩy xe bánh tằm qua tận bên xóm Nhà Thờ rất xa. Tuy vậy có nhiều hôm bán ế, má ăn bánh tằm, nhường cơm cho anh em tôi. Anh hai thương má, cũng nhất quyết đòi ăn bánh tằm. Còn tôi thì vừa nhìn đĩa bánh, vừa lắc đầu rùng mình: “Con thấy bánh tằm là ngán tới óc o”.


Má không nói gì, chỉ lẳng lặng chan nước mắm, lùa vội mấy cọng bánh tằm rồi đi dọn dẹp, ngâm bột, khìa thịt, xắt bì… Anh hai lườm tôi: “Mày ngán thì tao không biết ngán chắc? Nói mà không sợ má buồn. Đồ dở hơi”. Tôi sửng cồ: “Ngán thì nói ngán, mắc gì không được nói? Anh mới là đồ dở hơi!”.

Tôi nói vậy rồi bưng chén cơm bỏ ra hàng ba.

Ba mất khi tôi mới 2 tuổi. Nhà nội nghèo nên má dắt anh em tôi trôi dạt từ Châu Đốc xuống Bạc Liêu. Má học được cách làm món bánh tằm bì và nuôi anh em tôi khôn lớn bằng thứ bánh đơn sơ ấy. Tôi nhớ có lần má nói: “Tụi con ráng học để sau này có cái nghề mà sống sung sướng tấm thân. Thấy con ông Ba không? Toàn kỹ sư, bác sĩ…”.

Anh hai thương má nên học rất giỏi, năm nào cũng lãnh thưởng. Còn tôi thì thất thường, lúc được lúc không. Thế nhưng học xong lớp 12, anh hai nhất quyết nghỉ học, trốn ra thị xã đi làm phụ hồ để kiếm tiền phụ má. Biết tin, má giận lắm. Một bữa, tôi chuẩn bị đi học thì má bảo: “Cơm nước má nấu sẵn rồi, đi học về thì dọn ăn rồi học bài. Má đi kiếm anh hai”.

Nói rồi má tất tả xách cái nón lá đi bộ ra chợ để đón xe lên thị xã. Tôi thắc mắc không biết làm sao mà má tìm được anh hai giữa nơi đông đúc, xô bồ ấy nhưng không kịp hỏi. Tôi không ngờ đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy cái dáng tảo tần của má. Chuyến xe lam về thị xã hôm ấy bị lật vì chở quá đông. Trong số 2 người bị thương nặng nhất và không qua khỏi có má tôi.

Hôm đó, tôi chờ tới chiều, tới tối mà không thấy má về, trong bụng đã lo. Tới khuya thì anh hai đưa má về. Có nhiều người quen ở xã cùng đi với anh. Khi biết má gặp nạn và không trở về nữa, tôi đã ngất đi. Còn anh hai tôi thì mắt đỏ ngầu dù tôi không hề thấy anh khóc.

Lo cho má xong xuôi, một bữa tôi đi học về không thấy anh hai đâu thì cuống cuồng đi tìm. Với tôi bây giờ, nỗi sợ hãi lớn nhất là anh hai lại bỏ đi. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Tôi tìm thấy anh hai đang gục đầu trên mộ má. Anh khóc thành tiếng, khóc rất to. Tôi cũng vậy. Vừa khóc anh vừa nói, giọng khàn đặc: “Tại anh mà má mới chết…”. Tôi không biết nói gì nhưng trong bụng cũng thầm trách anh. Giá như anh đừng nghỉ học trốn ra thị xã thì má đâu có đi tìm để rồi không về nữa…

Mấy hôm sau, anh hai tôi dựng cái chòi nhỏ ở chợ xã. Anh lần mò bắt chước má làm bánh tằm bì để bán. Bánh anh hai làm lúc đầu không ngon lắm nhưng bà con thương nên rất đắt hàng. Dần dần, tay nghề của anh được nâng lên. Khi tôi học cấp ba rồi lên Cần Thơ học đại học thì anh cũng ra thị xã mở quán bánh tằm bì. Rồi anh cưới vợ. Lâu lâu anh lại làm bánh tằm bì mang lên ký túc xá cho tôi đãi bạn bè. Từ khi má mất, đĩa bánh tằm bì nào của tôi cũng chan đầy nước mắt…


Tôi đã đi nhiều nơi, chỗ nào có bánh tằm bì tôi cũng ăn thử để so sánh với bánh của má và anh hai. Thật tình, tôi không thấy ai làm bánh ngon như má. Bánh tằm của má làm bằng bột gạo. Hồi trước anh hai chuyên trị bị má bắt xay bột. Tôi nhớ má cột cái bao bồng bột ở miệng cái cối đá để hứng bột chảy ra; xay xong thì cột miệng bao lại thật chặt rồi lấy cái cối dằn lên cho nước chảy ra bớt. Sau đó má khuấy bột rồi đổ vô khuôn ép cho ra những sợi bánh dài, to hơn cọng bún một chút. Xong xuôi má cho bánh vô xửng hấp chín rồi để nguội. Bánh tằm của má dai dai, giòn giòn, thơm thơm; nhai lâu cứ ngọt lịm trong miệng…

Bì má làm cũng không giống ai. Má chọn một nửa thịt đùi, một nửa ba rọi ướp cho thật thấm mới khìa nước dừa xiêm rồi xắt sợi. Da heo má cũng mua về tự tay luộc, xắt… Hồi tôi còn nhỏ, má hay nhờ tôi ra lò heo của bác tư cuối xóm để lấy da heo về làm bì; lớn hơn một chút, tôi mắc cỡ không chịu đi nên anh hai phải “bao thầu” luôn. Có lần anh bực mình cốc vô đầu tôi đau điếng: “Cái thứ làm biếng như mày mai mốt bốc đất mà ăn”. Tôi vênh mặt: “Mai mốt em làm bác sĩ, tới chừng đó anh đừng có nhờ em chữa bệnh nghen”. Anh hai “xì”một cái: “Bản mặt mày giỏi lắm là bán bánh tằm bì chớ làm bác sĩ ai mà dám đưa cho mày chữa bệnh? Đồ làm biếng”.

Tôi công nhận mình làm biếng thật vì tôi nghĩ có má và anh hai lo hết mọi chuyện rồi. Tới chừng những người ấy không có bên cạnh, tôi mới thấy hụt hẫng. Tôi nhớ có lần, má kêu tôi xuống bếp: “Xuống đây má chỉ cho làm nước mắm nè. Con gái, con đứa ít ra cũng phải biết làm chén nước mắm cho ngon…”. Tôi viện cớ mắc học bài nên không chịu xuống cho má dạy.

Nhưng phải công nhận là nước mắm má làm để chan bánh tằm bì hoặc ăn cơm tấm thì ngon tuyệt. Tỏi ớt má đâm nhuyễn chứ không bằm, nước dừa tươi má nấu cho kẹo lại chứ không dùng nước sôi để nguội pha nước mắm như nhiều người vẫn làm. Vì vậy mà nước mắm của má sền sệt chứ không lỏng bỏng.

Cả nước cốt dừa để chan vô bánh tằm má cũng chăm chút thật kỹ: hành tăm xắt thật nhuyễn, nêm nếm vừa ăn, không đặc cũng không lỏng quá, sao cho mỗi đĩa bánh tằm chỉ cần chan một muỗng nhỏ là đủ. Hồi má mới bán bánh tằm bì, tôi rất thích chan nước cốt dừa vô cơm để ăn. Không biết có phải do ăn nhiều quá mà lớn lên một chút thì tôi lại thấy ngán…

Tôi đã lớn lên bằng những dĩa bánh tằm bì của má và anh hai. Giờ đây tôi đã trở thành bác sĩ như má hằng mong muốn nhưng trong lòng tôi chưa bao giờ vơi đi những niềm ân hận. Năm nào về đám giỗ tôi cũng ngồi thật lâu bên mộ má để thầm thì những lời mà khi còn sống, má chưa bao giờ được nghe…

Tôi nhớ dáng má thập thò trước cổng trường chờ giờ ra chơi để đem bánh tằm cho tôi ăn sáng; tôi nhớ những bước chân rón rén dù má phải nhấc cái càng xe lên để không gây ra tiếng động làm mất giấc ngủ của tôi mỗi sáng sớm; tôi nhớ những ngày mưa dầm bán ế, má ăn bánh tằm thay cơm…

Giờ đây, có nhiều hôm tôi bỗng thấy thèm quay quắt những cọng bánh tằm của má, thèm nghe tiếng má từ dưới bếp vọng lên nhắc tôi đi ngủ, thèm được má sai đi xuống xóm dưới lấy da heo về cho má làm bì…

Và tôi thèm được nghe người ta gọi tôi là “Con Thắm, con Bà Tư bánh tằm!”…

Đối với tôi, giờ đây đó là điều đáng tự hào nhất…



nguồn: Email của Phuoc Pham
Vu That

--------------

Đêm qua rất khuya, gọi là rạng sáng ở bên Mỹ. Nhận được lá thư một người anh viết rằng:
Câu chuyện dưới đây thật cảm động. Chủ nhật này là đám giổ má anh, anh còn nhớ sau giải phóng gia đình gặp rất nhiều khó khăn, má anh thường nhường đồ ăn cho chồng con ăn trước rồi còn thừa lại mới ăn sau hoặc giành ăn đồ thừa hôm trước còn lại. Đọc xong chuyện này anh muốn khóc.....
Đọc mấy dòng trên TT lặng đi vài giây.....và nhớ lại cái ngày má anh mất, hiện ra trông tâm trí mình rỏ mồn một. Anh gửi kèm theo truyện ngắn thật xúc động. TT xin gửi lên nhân ngày Mother's Day. Như là một nén nhang của TT thắp cho má anh (bác) trong ngày giổ.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Tôi là con Thắm, con Bà Tư bánh tằm…
Gửi bàiĐã gửi: 10 Tháng 5 2013, 23:57
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 67
Sinh nhật: 24-11-1957
Ngày tham gia: 29 Tháng 6 2012, 12:52
Bài viết: 377
Quốc gia: Vietnam (vn)
Chào Thanh Thảo thân mến!
Đây là một câu chuyện hay và cảm động,rất ý nghĩa trong dịp lễ Mother's Day.Anh bổ sung thêm nguồn cho đầy đủ em nhé!
Nguồn :Tác giả Hồng Thắm đăng trên Báo NLĐ - Thứ Năm, 04/04/2013 07:47


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Tôi là con Thắm, con Bà Tư bánh tằm…
Gửi bàiĐã gửi: 12 Tháng 5 2013, 01:48
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 52
Sinh nhật: 05-09-1972
Ngày tham gia: 22 Tháng 7 2008, 07:30
Bài viết: 1164
Quốc gia: Vietnam (vn)
Truyện hay quá Bangchu, buồn ngay từ đầu truyện. Con người quả là rắc rối, có người tự hào về nghề nghiệp, có người tự nhiên lại mắc cỡ về cái nghề mình đang làm và có người tệ hơn lại xấu hỗ vì có người mẹ bán bánh Tằm.
Tôi củng có người bạn có hoàn cảnh gần giống vậy. Nhưng là bán than củi chứ không phải bán bánh tằm. Bạn tôi có cha là thương phế binh của chế độ cũ, ông bị cụt 1 chân và hai mắt gần như mù hẳn. Hồi trước 75 thì ông còn có tiền trợ cấp củng lo được phần nào trong gia đình, sau 75 bị mất hết không còn lại gì ngoài hai bàn tay trắng cùng với 1 bà vợ và 4 đứa con. Hai ông bà tự mày mò tìm kiếm và chọn cái nghề bán than củi để độ nhật qua ngày. cả nhiều năm liền vất vả với bao mồ hôi và nước mắt thậm chí tủi nhục để gia đình tồn tại. vậy mà bạn tôi lúc nào củng có mặc cảm con nhà nghèo và nó luôn giấu giếm nghề của cha mẹ mình. Không cho bạn bè tới nhà, tôi là thằng duy nhất tới được là vì nhà tôi gần nhà nó. Trong khi tôi vẩn thường phụ hai ông bà cân than, đưa cho khách hay nhiều khi phụ ông bà sắp chất than còn nó thì trốn biệt trong nhà, chắc nó sợ bị lem luốc. Năm tháng trôi qua, nó vẩn cứ như vậy không thay đổi tính tình, ngày nó có bồ nó củng giấu nhưng sao giấu được? May mà là bạn gái nó hiểu và thông cảm và lấy hắn làm chồng. nhà bên vợ lại là cán bộ nhờ đó nó được vào làm 1 công ty nhà nước và lấy được bằng đại học dù chỉ là bằng tại chức. sau nầy giàu có thỉnh thoảng về nó bảo ông bà già nó bõ cái nghề bán than đi. Lần nào nó nói như vậy củng đều bị ông bà chửi cho 1 chập. Nhờ cái nghề nghèo hèn nầy mới tạo dựng được cho mầy như bây giờ, vậy mà nó củng chả hiểu, tôi không biết trong đầu nó nghỉ cái gì? Cách đây gần mười năm lần lượt cả hai ông bà già ra đi, tới lúc đó vẩn còn một đống than chất trước cửa nhà và cho tới bây giờ luôn. Vì ông anh lớn của nó vẩn cứ để đống than nổi rêu mốc đó trước cửa nhà để làm kỹ niệm. Mặc dù chưa lần nào tôi nghe nó nhận cái sai của mình ra miệng nhưng lần nào đám giỗ nhà nó, trong lúc ăn nhậu, đôi khi tôi bắt gặp nó ứa nước mắt khi nhìn đống than.
Cho mầy chết! Thiếu gì chuyện để xấu hỗ mà không biết xấu hỗ lại xấu hỗ vì nghề của cha mẹ mình? Có lẽ hắn sẽ còn ứa nước mắt suốt đời.
Cám ơn tác giả, cám ơn Bangchu đả đưa 1 bài viết rất hay.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Tôi là con Thắm, con Bà Tư bánh tằm…
Gửi bàiĐã gửi: 13 Tháng 5 2013, 00:26
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Tuổi: 62
Sinh nhật: 01-03-1962
Ngày tham gia: 18 Tháng 1 2008, 07:00
Bài viết: 1323
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Anh Thắng à ơi,
Cám ơn anh nhiều nhiều nguồn truyện anh bổ xung thêm. Anh rất là nhanh nhạy trong mấy cái chuyện nầy đó! (còn chuyện nào nhanh...nhạy nữa không anh?) hihi! Nhớ ông anh hiền....khô hay bị mấy con vịt đẹt trêu chọc, anh T nầy! bây giờ thôi nha, mỗi khi nghe nhạc bài nào thích em luôn hát theo... mà khi hát theo là em nhớ lời anh nói rất là mắc cười, nhưng mà đúng (khi anh ôm cây đàn + hát đó). Hôm nay thứ hai rồi, chúc anh T một tuần vui vẻ và thành công trong công việc nhé!

-----------

Anh Bình quan bạn ta,
Con người cùng với hỉ nộ ái ố, như vậy cuộc sống mới muôn màu muôn vẻ. Nhiều mãng màu cuộc sống để người ta chiêm nghiệm. Nói nghe...đọc ở trên thấy anh BQ viết có người bạn bán than...là TT hình dung ra gương mặt anh BQ buồn cười lắm! bởi trong đầu tưởng đâu được nghe chuyện "bán than" nữa chứ
Chuyện tương tự như bạn anh BQ có nhiều đó, bởi là con người ta nghỉ không ra.....


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 4 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]

» Tôi là con Thắm, con Bà Tư bánh tằm… «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 1 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 1 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và chỉ có 1 vị khách
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 304 vào ngày 24 Tháng 11 2024, 12:29

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 1 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu