Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 27 Tháng 11 2024, 16:45
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» ĐỨA BÉ BÁN VÉ SỐ - Cỏ Hồng «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 3 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]
Người gửi Nội dung (Xem: 905 | Trả lời: 2)
Tiêu đề bài viết: ĐỨA BÉ BÁN VÉ SỐ - Cỏ Hồng
Gửi bàiĐã gửi: 20 Tháng 7 2013, 22:24
Ngoại tuyến
Member V
Member V
Hình đại diện của thành viên

Tuổi: 60
Sinh nhật: 08-02-1964
Ngày tham gia: 27 Tháng 4 2013, 03:22
Bài viết: 200
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Trong cuộc đời, từ bé thơ cho đến trưởng thành, ngoài sách vở giáo điều, chúng ta hẳn đã được học rất, rất nhiều bài học từ cuộc sống. Và tôi muốn ghi lại nơi đây bài học của buổi chiều hôm ấy.
A-lô í ới, thế là bọn tôi gặp nhau lúc 15h tại quán cà phê. Tôi, vài đứa bạn và một người anh mà cũng khá lâu rồi tôi không gặp vì anh cứ bận rộn công vụ triền miên. Có lẽ nhiều người thích vui vầy đối ẩm bên chung trà chén rượu, còn với tôi, chỉ cần anh em tôi có dịp ngồi cạnh nhau hàn huyên bên ly cà phê như thế này thì tôi đã thấy rất ấm lòng!
Vào giờ này thì khách ở tất cả các quán thường bị làm rộn bởi đội quân vé số rất ư là hùng hậu. Tôi nói “thường”, bởi vì tầm này là giờ cao điểm mà những người còn vé số nhiều phải “tăng tốc” để tranh thủ “về đích” cho kịp trước giờ xổ số 16h30. Và khỏi phải nói, bàn cà phê của chúng tôi cũng không thể nào nằm ngoài tầm ngắm. Nhưng bọn tôi từ chối tất cả vì đang say chuyện, và vì càng không muốn bị quấy rầy.
Gần 16h, góc quán phía bên trong bỗng vang lên những tiếng khóc lóc van vỉ nho nhỏ. À, thì ra là một đứa bé bán vé số đang dùng chiêu “khổ nhục kế” đây mà...
...Có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ vậy. Cả tôi cũng có ý nghĩ ấy thoáng qua đầu! Bởi vì cứ thi thoảng lại có “vở” hệt như thế này (hoặc nội dung và diễn viên có khác đôi chút) được diễn lại, khi thì chỗ kia, lúc thì nơi nọ... Hệ quả của nó là hai từ “niềm tin” khiến cho tôi phải phân vân nhiều lúc!
Dần dà đứa bé cũng qua đến bàn chúng tôi đang ngồi, mặc cho những cái lắc đầu nó vẫn cứ khóc lóc van vỉ...Cuối cùng rồi đứa bé cũng bán được vé số, nín khóc và đi ra khỏi quán.
Hồi lâu, câu chuyện giữa chúng tôi đang tiếp tục rôm rả thì đứa bé đột nhiên quay lại quán. Nó có vẻ hớt hải, rụt rè đến bàn chúng tôi hỏi nhỏ: “Chú ơi, lúc nãy chú lấy của con mấy tờ vé số?” Có lẽ hơi bực mình (tình huống ấy ai lại chả bực, đã mua giúp cho mà còn bị nghi ngờ!) nhưng bạn tôi – anh - vẫn trả lời: “Thì...tờ đó” Thật bất ngờ, đứa bé liền móc ngay trong túi ra một tờ tiền năm chục ngàn rồi nói: “Vậy là hồi nãy con thối lộn tiền của chú rồi, trả lại cho chú nè”
.................................................................

Một “Chicken soup for the soul” cho tôi, cho bạn, cho tất cả chúng ta – một bát súp thật bổ dưỡng cho những tâm hồn tưởng chừng có khi khô cứng!

Happy Weekend!


++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Một chút những bước chân có thể đạt đến hàng dặm,
một chút ôm xiết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt...


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: ĐỨA BÉ BÁN VÉ SỐ - Cỏ Hồng
Gửi bàiĐã gửi: 21 Tháng 7 2013, 23:26
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448
Anh gởi Cam Thảo bài nầy tìm được trên internet:

Ba mươi năm trước đây tại thủ đô Washington, D.C., vợ của một nhà doanh nhân đã bỏ rơi chiếc ví của cô ấy tại bệnh viện trong một đêm mùa đông. Nhà doanh nhân này rất lo lắng và quay lại bệnh viện để tìm ngay trong đêm đó, bởi vì trong chiếc ví không chỉ chứa $100,000 mà còn có cả các tài liệu marketing rất quan trọng.

Khi người doanh nhân vội vã tới bệnh viện, ông ta nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn nằm ngay dưới chân bức tường hành lang, đang run lên vì lạnh, và trong tay cô gái đó có chính xác chiếc ví mà vợ ông đã bị mất.

Cô gái tên là Hiada, cô tới bệnh viện để đưa người mẹ đang bị ốm tới khám bác sĩ. Người mẹ và cô con gái, hai người đang dựa vào nhau để sống, họ rất nghèo, họ bán mọi thứ đáng giá và gom góp chỉ vừa đủ số tiền để nhập viện và ở bệnh viện trong một đêm. Không có tiền, họ sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện vào ngày tiếp theo.

Đêm đó, Hiada đã bị bỏ lại bơ vơ trong hành lang của bệnh viện. Cô ấy cầu nguyện xin Chúa nhân từ cứu giúp và hy vọng sẽ gặp được một quý nhân nào đó sẽ cứu giúp được mẹ cô. Đột nhiên, một người phụ nữ đi từ trên hàng lang xuống và đã đánh rơi chiếc ví mà không hề để ý và vội vã đi qua, có lẽ bởi vì cô ấy đang phải mang một thứ gì đó trên tay. Hiada là người duy nhất ở hành lang lúc đó, cô đã tới và nhặt chiếc ví lên. Khi cô chạy tới sau cánh cửa phía sau người đàn bà kia, thì bà ấy đã ở trên ô tô.

Hiada quay trở lại phòng bệnh viện. Khi mở chiếc ví ra, cả hai mẹ con đều sock vì số tiền quá lớn. Họ đều ngay lập tức nghĩ rằng số tiền kia sẽ có thể giúp mẹ cô ấy chữa bệnh. Tuy nhiên, người mẹ đã nói với Hiada quay lại hành lang và đợi người đánh rơi kia quay lại để tìm.

Bất chấp mọi nỗ lực giúp đỡ cứu chữa của nhà doanh nhân, mẹ của Hiada đã ra đi và để người con gái nhỏ ở lại một mình. Sau đó,nhà doanh nhân đã giúp đỡ cô con gái nhỏ bé kia, người đã mất đi cả gia đình. Người mẹ và cô con gái không chỉ giúp người doanh nhân lấy lại $100,000, mà quan trọng hơn là những tài liệu marketing đã giúp nhà doanh nhân về sau thành công hơn bao giờ hết và trở thành một nhà triệu phú chỉ sau đó không lâu.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hiada, (với sự giúp đỡ của nhà doanh nhân), cô đã trợ giúp cai quản việc kinh doanh của nhà triệu phú. Mặc dù nhà triệu phú không bao giờ bổ nhiệm cô vào một vị trí nào thực sự, nhưng trải qua rất nhiều thời gian thử thách và học tập, những kinh nghiệm thông thái của nhà triệu phú đã ảnh hưởng tới cô, giúp cô trở thành một nữ doanh nhân thực sự.

Vào những năm sau này, ông đã tham vấn Hiada rất nhiều ý kiến giải quyết cho rất nhiều vấn đề gặp phải. Khi mà ông sắp xa rời thế giới, ông đã để lại những dòng đầy từ bi:

“Trước khi tôi biết Hiada và mẹ cô ấy tôi đã thực sự mất hết tiền, nhưng khi tôi đứng trước bà mẹ và cô con gái, người đã tìm thấy một số tiền rất lớn của tôi khi mà họ đang trong cảnh bệnh tật và nghèo đói nhưng vẫn không màng tới số tiền của tôi, tôi nhận ra rằng họ mới là những người giàu nhất. Họ đã giữ được những tiêu chuẩn đạo đức cao nhất của con người mà một người doanh nhân như tôi còn thiếu. Tiền của tôi có được phần lớn là do những trò tiểu xảo và tranh nhau với người khác. Đó là những người mà họ làm cho tôi hiểu được tài sản quan trọng nhất trong cuộc đời là giá trị đạo đức của họ. Tôi cứu giúp Hiada không chỉ vì trả ơn hay vì sự cảm thông. Mà là vì tôi thấy cô ấy như một hình mẫu chuẩn mực của một con người.

Khi cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi sẽ luôn nhớ rõ rằng tại bất kỳ thời điểm nào cái gì tôi nên làm, cái gì không, tôi nên kiếm tiền thế nào, tôi không nên kiếm thế nào. Đó là lý do cơ bản cho sự thịnh vượng trong kinh doanh của tôi sau này và khi tôi đã trở thành nhà triệu phú. Sau khi tôi chết, hàng triệu đô la của tôi sẽ kế thừa lại hết cho Hiada. Đó không chỉ là để cho mà nó sẽ mang lại thành công hơn và thịnh vượng hơn cho việc kinh doanh sau này. Tôi tin chắc rằng người con trai thông minh của tôi sẽ hiểu được những suy nghĩ của cha mình.”

Khi người con trai của nhà triệu phú đi du học trở về, anh đã đọc rất kỹ bức thư của cha và ngay lập tức ký các giấy tờ chuyển nhượng mà không một chút đắn đo gì : “Tôi đồng ý để Hiada thừa kế toàn bộ tài sản của cha tôi. Tôi chỉ có một đề nghị rằng Hiada sẽ trở thành vợ của tôi.”

Sau khi đọc xong và nhìn thấy chữ ký của người con trai nhà triệu phú, Hiada đã nghĩ rất nhanh và đã ký vào: “Tôi xin nhận mọi tài sản thừa kế từ thế hệ trước, bao gồm cả người con trai của ông”.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: ĐỨA BÉ BÁN VÉ SỐ - Cỏ Hồng
Gửi bàiĐã gửi: 31 Tháng 7 2013, 03:25
Ngoại tuyến
Member V
Member V
Hình đại diện của thành viên

Tuổi: 60
Sinh nhật: 08-02-1964
Ngày tham gia: 27 Tháng 4 2013, 03:22
Bài viết: 200
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Cam Thảo chào anh! Thế đấy anh ạ, thi thoảng, chúng ta vẫn còn được "nếm" những bát súp gà ngon tuyệt cho tâm hồn. Điều ấy thật là hạnh phúc! Nó chứng tỏ rằng ở bất cứ thời gian nào, không gian nào thì niềm tin vẫn mãi hiện hữu cho dù có khi bị bào mòn, bị lãng quên...
Thân kính!



++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Một chút những bước chân có thể đạt đến hàng dặm,
một chút ôm xiết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt...


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 3 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]

» ĐỨA BÉ BÁN VÉ SỐ - Cỏ Hồng «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 0 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 0 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và không có vị khách nào
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 304 vào ngày 24 Tháng 11 2024, 12:29

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 0 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu