Tuổi thơ trên đồng ________________________
Đã lâu lắm rồi,nhưng những ký ức của một thời tuổi thơ vẫn còn mãi trong tôi. Ngày ấy,tôi học lớp bảy hay lớp tám gì đó, tuổi bắt đầu lớn và bao giờ cũng muốn tự khẳng định mình. Cũng là tuổi ham chơi hơn ham học. Mỗi ngày,đi học một buổi sáng hoặc chiều, mỗi năm thay đổi một lần. Buổi sáng đi học, buổi chiều tôi lại lang thang trên đồng.Từ cánh đồng xã Long Phú hay Phú Vĩnh băng ngang xuống tận xã Long Sơn hay xa hơn nữa. Đầu không nón, chân không giày dép,cứ thế mà đi. Cái đầu lúc nào cũng khét mùi nắng, da chân đóng phèn vì lội đồng, lội ruộng, có lúc cẳng chân đóng vẫy như vẫy cá vậy. Thế mới biết,tôi chẳng chịu thua ai trong chuyện lội đồng. Mặc dù nhà ở chợ nhưng lội đồng thật sự là một cái thú của tôi ngày ấy. Hồi đó,không có những đê bao ngăn lũ như bây giờ, giữa đồng lại có những trũng sâu, những đìa cá hoăc vũng. Vào mùa nước ngập, tha hồ đi băt ốc, mò cua, hái bông điên điển hay bông súng... Có hôm, sau một buổi lội đồng về với một bao ốc đầy chẳng biết làm gì cho hết. Ốc thì nhiều vô kể, chỉ đi nhặt thôi, nó bám vào những thân cỏ nhô lên trên măt nước. Nhưng tôi vẫn thích đi đội lúa hơn, vì vui và cũng vì có tiền để tự mua sắm những thứ mình cần và thích, khỏi phải xin tiền cha mẹ. Có nhiều thửa ruộng lúa Thần nông ở xa đường cái, không thể đưa xe trâu,bò vào để kéo lúa về sau khi tuốt xong. Lúc đó, đội quân đội lúa là những người cơ động nhất. Sáng sớm trốn khỏi nhà với một cái bao bố giấu trong áo, ăn uống qua loa, tôi cùng đám bạn cùng xóm lội ra đồng. Tôi phải trốn vì cha mẹ biết đươc chỉ có no đòn. Vào vụ thu hoạch, có rất nhiều chủ ruộng cần người đội lúa về nhà. Sau khi băng qua mô đất ấp chiến lược, men theo bờ ruộng vào đồng sâu. Chúng tôi chọn một nơi đang tuốt lúa, nhìn đống lúa vàng ươm có đến vài trăm giạ chúng tôi nghĩ sẽ làm mệt nghỉ đây. Nhưng tùy theo sức mình, làm bao nhiêu cũng đươc, có đến vài chục người làm cho một chủ ruộng. Lần đầu tiên đội lúa,quả là một việc quá sức đối với tôi, vì chưa bao giờ làm việc gì nặng cả. Chỉ với một giạ lúa khoảng ba mươi ký tôi cũng không thể đội được trên đầu vì chưa quen. Nhưng đã lỡ đi rồi không lẽ lại về, nếu về phải về một mình. Thế là tôi phải ở lại để tiếp tục công việc. Sau khi đong lúa vào bao bằng thúng-hai thúng là một giạ. Chúng tôi bắt đầu một hành trình gian nan trên các bờ đất hẹp ngăn cách giữa các thửa ruộng,giống như những diễn viên xiếc vậy. Khổ thân tôi, không đội được, chỉ vác lúa trên vai, lúc thì vai này, mỏi lại chuyển sang vai kia, đến khi hai vai đã mỏi nhừ thì ngồi nghĩ mệt. Có lúc chỉ còn lại một mình tôi lệch bệch phía sau. Cứ thế, hết lần này đến lấn khác,ngày này sang ngày khác,tôi quen dần với công việc từ lúc nào không hay nữa. Về đến nhà người mỏi nhừ, ngồi vào bàn học một cách uể oải, tôi ngáp dài, mong học xong sớm để đi ngủ. Đêm về nghĩ lại tôi thấy minh cũng gan thật, thích là làm chớ không việc gì phải sợ.Và dĩ nhiên là cha mẹ tôi không bao giờ biết đuọc chuyện này. Lần khác, chúng tôi được thuê để nhổ mạ. Hồi đó, ruộng không xạ mà cấy mạ. Sáng sớm, chúng tôi được giao mỗi người vài sào mạ để nhổ, nhổ xong bó lại thành từng bó. Tôi được giao cho sào mạ đất hơi khô. Vì chưa nhổ bao giờ, tôi cũng nhìn mọi người làm rồi bắt chước. Những cây mạ non bám chặc vào đất cứng, nên khi nhổ hầu hết đều bị đứt rể. Ngày hôm ấy chẳng những tôi không được trả công mà còn suýt bị chủ đền.Từ đấy về sau, tôi không bao giờ dám đi nhổ mạ. Riêng chuyện cắt lúa thì tôi chịu, vi lúc đó mình còn nhỏ, mà công việc này đòi hỏi phải có kỷ thuật. Sau khi lên cấp ba, tôi không còn rong chơi trên đồng nữa mà chăm lo chuyện học hành hơn. Các bạn thấy đấy, là dân ở chợ nhưng tuổi thơ của tôi lại rong ruổi trên những cánh đồng. Mỗi lần về quê, có dịp ra ngắm đồng ,tôi lại nhớ về ngày xưa ấy, những ngày thật vui và thật hồn nhiên. Nó sẽ còn mãi trong ký ức của tôi cho đến suốt cuộc đời.
|