Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 24 Tháng 11 2024, 11:45
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» Rảnh việc «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 4 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]
Người gửi Nội dung (Xem: 3136 | Trả lời: 3)
Tiêu đề bài viết: Rảnh việc
Gửi bàiĐã gửi: 09 Tháng 11 2014, 14:01
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 52
Sinh nhật: 05-09-1972
Ngày tham gia: 22 Tháng 7 2008, 07:30
Bài viết: 1164
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Thời gian gần đây, tôi có đọc vài tin tức xã hội. Thấy có vài tin, có rất nhiều người tranh luận sôi nỗi. Người khen, người chê. Thời đại CNTT, họ thoãi mái bày tỏ ý kiến của mình mà có lẽ không cần biết người trong cuộc nghỉ gì khi đọc những ý đó.

Cách đây chừng hai tháng. Trên một tờ báo có lượng báo phát hành hằng ngày rất nhiều. Tờ báo đã đưa ra vấn đề "phát tờ rơi", đế lấy ý kiến của độc giả. Tờ báo đặt vấn đề việc " phát tở rơi" là tốt hay xấu, nên hay không nên làm? và phần đông độc già có ý kiến được in trên báo đều lên án việc nầy.

Người thì kết tội việc phát tờ rơi làm "ô nhiễm môi trường", ý là xã rác (tờ rơi) làm đường phố đầy rác, mất vẽ mỹ quan của phố xá. Cần phải phạt nặng người chủ của " tờ rơi" và cả người phát " tờ rơi". Người thì gom, quy rằng tờ rơi chỉ có những nội dung quảng cáo không đáng tin, lừa khách hàng? Nặng hơn nữa có người chê bai những người đang làm nghề " phát tờ rơi" là những người không biết làm một công việc gì khác nên chọn một công việc " quá dễ" . Có lẻ ý là việc chạy ra, chạy vô phát tờ rơi là một công việc quá đơn giản, không cần kỹ năng, trình độ? Chắc người nầy đánh giá rất thấp những người đang làm công việc nầy?

Còn nhiều ý nữa không thể nêu hết được. Tôi có cái dỡ là thường hay băn khoăn, nghỉ ngợi những điều không dính dấp tới mình. Và tới giờ cũng vậy, không biết suy nghỉ của mình có đúng không? Nên viết ra không biết có ai suy nghỉ như mình không?

Theo tôi thì việc xã rác bằng tờ rơi không phài là những người phát tờ rơi, mà là những người nhận tở rơi. Bạn không thích thì khi người ta đưa, đừng nhận. đã nhận thì khi vụt hảy tìm một thùng rác bỏ vào đó. Nói người phát tờ rơi làm ô nhiễm môi trường thì oan cho họ quá! Còn chê bai là họ sao chỉ biết chọn một nghề quá dỡ, thì xin câu: "nói đi thì xin nói lại". Phần đông người làm nghề phát tờ rơi là sinh viên, học sinh. Là những người trẻ tuổi đang vật lộn với cuộc sống, học hành hằng ngày. Có thể đòi hỏi gì ở những thanh niên mới lớn nầy? Những người vẫn còn " ăn chưa no, lo chưa tới". Thạc sỹ mà còn " đầu ngõ bán sim...." thì hỏi sao họ tìm đâu ra việc làm tốt, phù hợp?

Còn người chủ của tờ rơi thì theo tôi, họ có quyền quãng cáo dưới mọi hình thức. miễn hồ hình thức đó không xâm phạm tới lợi ích của ai khác thôi. Còn họ có lừa gạt gì thì có luật pháp rồi. Ngay cả những nhãn hiệu quảng cáo rầm rộ trên tivi, báo chí....Củng chưa chắc đã đúng như họ quảng cáo, củng làm ô nhiễm mắt, tai người ta chứ không sao?

Tôi có thói quen là khi người ta đưa tờ rơi là nhận, đọc hay không thì không quan trọng. Xong rồi bỏ nó cho đúng nơi, đúng chổ. Còn tính kỹ hơn thì đem về cất, lâu ngày nhiều rồi, đem cân ký bán ve chai, được đồng nào hay đồng đó. Nhận củng là gián tiếp giúp người, là chia sẽ cái khó vởi người, mà mình có mất gì đâu? Tôi thường hay đặt mình vào vị trí, hoàn cảnh của nguơi nào mà mình tính kiến cò. Không nói thay, suy diễn bằng ý của mình, cuộc sống thì muôn mặt. Mình làm sao nhìn thấy hết?.

Còn gần đây là vụ: một anh chàng trẻ tuổi đã quỳ, khóc van xin những kẻ buôn bán lừa đão bên Singapor để xin lại số tiền bị họ lừa đão. Lên mạng thấy vô số ý kiến chê bai anh nầy, nào là: Làm mất sỹ diện quốc gia, dân tộc. Rồi còn bảo anh ta là nghèo bày đặt chảnh, tặng bạn gái điện thoại iphone 6, mất có mấy trăm đô singapor mà muối mặt quỳ, khóc xin lại. Đúng là nói cho sướng cái miệng! Tiền mất, ai không xót? Tiền làm ra đổ mồ hôi, xót con mắt mới có hỏi sao không xót. Còn người ta quỳ hay khóc dính dáng gì tới sỹ diện quốc gia, dân tộc? Anh ta đâu có qua Singapor để lừa đảo ăn cằp tiền người singapor đâu mà mất sỹ diện? Anh ta đâu có mặt dày, mài dạn khi bị người ta phát hiện mình là kẻ lừa đão, người ta quỳ khóc xin trã lại mà vẫn trơ trơ bỏ tiền vô túi? Cái đó mới là làm mất sỹ diện.

Tôi thì khoái anh chàng nầy, bỏ qua cái vụ quỳ khóc. Vì anh ta chắc là yêu cô bạn gái của mình lắm. Nghèo nhưng vẫn chắt móp mua tặng người yêu món quà giá trị. Cô gái chắc là rất hạnh phúc khi có người yêu như anh ta.

Ai mà muốn giữ gìn sỹ diện quốc gia, dân tộc thì đừng làm những việc xấu xa, lừa đão, cướp giật mồ hôi nước mắt người khác. Còn việc quỳ, khóc van xin ai một việc gì đó giống giống như việc trên thì nếu có mất thì chỉ...mất mặt bầu cua chút thôi.


Sửa lần cuối bởi binhquan vào ngày 14 Tháng 11 2014, 10:30 với 1 lần sửa trong tổng số.

Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Rảnh việc
Gửi bàiĐã gửi: 09 Tháng 11 2014, 20:25
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Sinh nhật: 00-00-0000
Ngày tham gia: 06 Tháng 7 2007, 21:32
Bài viết: 2245
Chỉ mới đọc tiêu đề là BD biết bài này là của binhquan chớ ko phải của ai! Mà đúng như vậy thiệt, ngộ ghê há? :mozilla_tongueout:
BD tâm đắc 100% với ý kiến của binhquan và BD cũng đã hành xử như BQ. :cheer:

Về vụ iphone 6, một em là bạn của thằng con, từng là một HS xuất sắc, giờ đang làm việc ở Mỹ đã chia sẻ ý kiến trên facebook và tôi tâm đắc với ý kiến của em:

"Vài ngày trước có trường hợp một người Việt Nam tên Thoại qua Singapore du lịch và ghé vào tiệm Mobile air, Simlim để mua iphone 6. A này đã bị chủ tiệm lừa kí $1500 tiền bảo hành điện thoại. Sau khi biết mình bị lừa, anh Thoại đã quỳ lạy và xin chủ tiệm trả lại số tiền.
Mình đọc vài bài báo từ Sin và Việt Nam, và cũng xem comments để xem mọi người phản ứng như thế nào. Phía Singapore, họ chỉ trích ngay chủ tiệm Mobile air là lừa đảo và lập chiến dịch xóa sổ tiệm này. Hiện tại, không chỉ cửa hàng này bị đóng cửa mà 3 shop khác do chủ này quản lý cũng đang sắp đóng cửa. Họ đang chuẩn bị bước tiếp theo là làm việc với CASE, hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng. Không chỉ vậy, họ còn vận động quyên góp được hơn $10000 để trả lại cho anh Thoại. Họ làm vậy vì công lý, và vì bảo vệ hình ảnh mến khách của đất nước mình. Trong bài viết dưới đây thì anh Thoại chỉ muốn nhận lại $550. "Tôi mất $550. Tôi chỉ nhận lại $550 từ những người tốt bụng. Tôi rất biết ơn lòng tốt của các bạn nhưng tôi không muốn nhận hơn những gì mình đã mất"
Trong khi đó, cư dân mạng Việt Nam thì dành phần lớn thời gian chỉ trích anh Thoại và tranh luận đúng sai về vấn đề này. Nào là lương 4 triệu mà cũng mua iphone, mua iphone cho bạn gái là dại gái, không biết tiếng Anh mà cũng kí là đáng đời, đàn ông mà quỳ lạy là nhục, v.v và v.v Uhm, ở Việt Nam nghèo là cái tội mà, làm cái gì cũng sai hết.
Không ngạc nhiên khi thấy anh Thoại bị chỉ trích vậy. đó hình như đã là thói quen của nhiều người Việt. Họ chỉ thích chửi và chỉ trích người khác. Có khi còn cười hả hê rất vô tâm. Cái thói quen này tưởng như rất bình thường nhưng hãy cẩn thận. Nó có thể khiên bạn trở thành vô cảm và độc ác đấy.
Thay vì gắt gao đúng sai và chỉ trích nhau. Sao không thử một lần cảm thông xem? Bạn không mạnh mẽ và tài giỏi hơn khi chà đạp người khác đâu"


BD thích nhất là câu "Bạn không mạnh mẽ và tài giỏi hơn khi chà đạp người khác đâu" (Phần in nghiêng, in đậm trong bài viết là do BD muốn nhấn mạnh)


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Rảnh việc
Gửi bàiĐã gửi: 11 Tháng 11 2014, 18:44
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Hổng biết ai quy định cái vụ khóc nầy là đặc quyền của phái yếu, hổng biết ai quy định phụ nữ là phái yếu và cũng hổng biết ai quy định rằng con trai khóc là yếu, là nhục ...vv...
Có một lần tôi cùng gia đình đi siêu thị, có một cô bé rất dễ thương, chặn chúng tôi ngay cửa, bằng một giọng rất rụt rè cô hỏi:
-Nhà mình có nuôi chó hông cô?
Tôi ngạc nhiên, đáp:
-Có.
Cổ hỏi tiếp:
-Chó nhỏ hay lớn vậy cô?
-Trộng trộng.
Cổ liền móc trong cái túi rất to đeo bên hông mấy bịt thức ăn cho cho đưa cho tôi rồi nói:
-Cô cho con gửi mấy bịt thức ăn cho chó nầy, cô dùng thấy được lần sau mua giùm.
Con rễ tôi can:
-Chó sắp đem cho rồi lấy làm chi hả mẹ?
Tôi liền rút cái tay lại, đi mà ái ngại vì thấy cái mặt xìu xuống của cổ. Tôi liếc nhìn theo thấy cổ cũng chận vài người khác để cho, nhưng chẳng ai nhận cả.
Có lẽ cổ nhận thấy vẽ lưỡng lự của tôi nên khi chúng tôi ra về cổ xán lại nói riêng với tôi:
-Cô nhận giùm con ít gói đi cô, gửi theo cho chó coi như quà chia tay của cô với nó vậy!
Tôi liếc nhìn thấy cái túi vẫn to như lúc nãy nên gật đầu. Cổ đưa liền cho tôi ba gói, cái vẽ mừng rơn của cổ làm tôi động lòng, liền hỏi:
-Con có thức ăn cho mấy con chó nhỏ xíu, Chi qua qua gì đó hông?
-Dạ có.
-Vậy cho cô xin vài gói đem về cho con chó của bạn cô.
Cổ mừng húm đưa tôi thêm ba gói khác màu nữa. Thấy tôi ôm một đống mấy đứa con cười:
-Mẹ bị dụ nữa rồi!
Tôi không thích đi ra ngoài vì mỗi lần đi là hay vác cái niềm trăn trở về, và hầu như buồn nhiều, vui ít. Có lần cũng đi siêu thị, mấy cô gái đeo tạp dề trắng tinh đứng trước cái mâm đựng xúc xích xắt sẵn, luôn miệng mời những bà nội trợ đi ngang:
-Cô dùng thử một miếng giùm cháu đi cô.
Ai cũng lắc đầu đi luôn, có một đứa bé đang vói tay cầm cây tăm ghim sẵn lên miếng xúc xích định ăn thử bị mẹ rầy liền bỏ xuống. Người Việt của mình, nhất là những người giàu là vậy đó! Ngày càng ra vẽ điệu đà, trịch thượng. Họ cố thể hiện phong cách và đẳng cấp của mình, cái gì cũng chê để chứng tỏ ta đứng cao hơn tất cả, thấy mà buồn ! Đâm đầu đi mua những món hàng giá cắt cổ, cố đi ăn những nơi thật sang trọng đặng về "nổ" với mọi người. Cố phô ra ngoài những cái mà họ nghĩ là tốt đẹp để lòe thiên hạ, gặp mấy người nầy là khổ cái lỗ tai hết biết vì nghe họ khoe không cũng đủ mệt!
Đa số trẻ tuổi tin bây giờ, ngày càng thờ ơ, hời hợt. Chúng ít làm, ít quan tâm, ít thương yêu ngay cả đối với những người thân, trách chúng rồi tự nghĩ phải chăng chúng ta đã sai, đã lạc hậu rồi !
Sao mà tiếc cái thời nói mộc mạc, mặc đơn sơ, ăn thiếu thốn, tình dồi dào của ngày xưa quá!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Rảnh việc
Gửi bàiĐã gửi: 14 Tháng 11 2014, 11:40
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 52
Sinh nhật: 05-09-1972
Ngày tham gia: 22 Tháng 7 2008, 07:30
Bài viết: 1164
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Xin cám ơn hai chị BongDieu và LamduYen đã đọc bài và cho ý kiến.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 4 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]

» Rảnh việc «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 8 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 8 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và 8 khách
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 229 vào ngày 24 Tháng 6 2024, 14:08

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 8 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu