LỤC VÂN TIÊN Đã hơn một tháng nay, Nam mới ghé vào siêu thị. Từ ngày chia tay với bạn gái thì những nơi hai người thường lui tới chàng đều cố tránh. Hôm nay bắc đắc dĩ Nam phải vào đây vì cái tủ lạnh đã trống, chàng lại phải mua một món quà mừng tân gia cho một đồng nghiệp, nên chẳng đặng đừng được nữa. Đẩy xe đồ đầy nhóc, chàng đứng xếp hàng sau một hàng người dài sọc. Cuối tuần, siêu thị đông gấp mười ngày thường. Nam lấy điện thoại ra xem cho đỡ sốt ruột, bị cuốn hút vào nó cho đến khi nghe tiếng cô thu ngân, nói với người khách đứng ngay trước mặt chàng: -Còn ba mươi lăm ngàn nữa mới đủ! Một giọng nói đặc sệt chất miền tây làm Nam chú ý: -Sao mà mắc dữ vậy, hôm trước tui mua đâu tới giá đó! Cô ngó lại giùm coi có ghi lộn giá hông? Cô thu ngân trả lời bằng cái giọng cố kềm chế: -Không có lộn đâu, chai rượu nầy là mắc nhứt ở đây, hay cô lấy chai khác đi. Cô gái ấp úng: -Tôi được dặn phải mua cái hiệu nầy, cô có thể cho tôi thiếu hông, ngày mai tôi ghé trả liền? -Xin lỗi cô, không được. Mời cô lần sau đến mua vậy. Cô ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn An, giục chàng tiến lên để xua cô gái kia một cách gián tiếp. Long tiến lên một bước đứng ngang cô gái rồi liếc nhìn, ngay lập tức lảo đảo liền! Chao ôi người đẹp như vầy mà bị quê thì tội quá! Trong lòng Nam chợt bật dậy một niềm thương cảm, nghĩ thầm, cô gái nầy chắc quen với nếp sống ở thôn quê, nơi mà người ta có thể ra chợ với cái túi ít xịt tiền, có thể mua thiếu chịu rồi hôm nào ghé trả. Chàng giữ cô ta đứng lại bằng một câu nói: -Để tôi cho cô mượn nhé! Cô gái quay lại nhìn Nam, mặt đỏ ửng, giọng bối rối, cô giải thích: -Tại tui cần gấp quá nên đành làm phiền anh vậy! Rồi ngập ngừng hỏi: -Làm sao tôi trả cho anh? Nam cười: -Cô và tôi còn tới chỗ nầy hoài mà, chừng nào gặp nhau thì trả. Thấy cô gái còn ngần ngừ, cô thu ngân mách nước: -Thì cô xin số điện thoại của ảnh, hẹn gặp để trả lại, dễ ợt mà! Thế là cô ta chấp nhận với lời cám ơn ngượng nghịu và gương mặt đỏ thêm một chút. Trả tiền xong, vừa bước chân ra khỏi siêu thị, cái điện thoại bỗng run bần bật trong túi áo. Nam lấy ra xem, một dãy số lạ hoắc, chàng không muốn bắt nhưng chẳng hiểu sao lại bấm nút nghe, đầu giây bên kia tiếng một người con gái lạ: -Xin lỗi, tôi lại làm phiền anh nữa rồi! -Cô là ai? -Dạ tôi là người vừa mượn tiền anh trong siêu thị. Anh có thể cho tôi mượn thêm một ít không vậy? -Cô định mua thêm món gì nữa hả? -Dạ hổng phải. Tôi chỉ mượn năm ngàn để đi xe buýt thôi hà. Hồi nãy tôi vét hết tiền để trả nên… Nam phì cười, thầm nghĩ cô gái nầy coi bộ thuộc cái típ người hậu đậu đây: -Cô đang ở đâu? -Dạ tôi đang ngồi ở cái chỗ đợi xe buýt trước siêu thị. -Tôi thấy rồi, tôi cũng đang tới đó đây. Cô gái đứng lên đón Nam với bộ dạng của cô học trò không thuộc bài trước ông thầy giáo. Nam hỏi: -Cô đi tuyến số mấy? -Dạ một trăm lẻ hai. -Tôi cũng vậy. Xe tới, hai người lên ngồi cạnh nhau trên cái băng ghế kê gần sát cửa. Qua chuyện trò Nam được biết cả hai ở cùng một khu chung cư, khác lô và vì cổ mới dọn về nên chàng chưa có dịp gặp. Thế là cả hai cùng đứng chờ, cùng lên xe và ngồi cạnh nhau. Lúc họ xuống xe thì cái nét bẽn lẽn trên mặt cô gái đã biến mất, thay vào đó bằng vẻ tinh nghịch, láu lỉnh rất dễ thương. Ngoài cái tên ra họ còn biết thêm một số đều về nhau. Nam chợt nghĩ: -Mình với cô gái nầy con bộ có duyên. Nếu không sao hôm nay xe lại hư bất tử nên phải dùng xe buýt? Tối đó, khi đang lui cui nấu ăn, Nam lại nghe điện thoại reo và tiếng Như, cô gái ấy: -Xin lỗi! Anh có ở nhà hông đặng em đem tiền tới trả? Nam tự nhủ “ chà cái cô nầy tiến nhanh ghê ta, chuyển qua xưng em ngọt xớt “. Chàng vừa cười vừa trả lời : -Anh đang ở nhà đây. Mấy phút sau Như đến, tay còn xách theo cái gà mên. Nam hỏi: -Làm cái gì mà gấp dữ vậy? Mai mốt còn gặp dài dài mà. -Dạ tại cái tánh của em hể thiếu nợ là bức rức lắm, trả rồi trong mình mới yên. Với lại hôm nay em có làm mắm kho. Biết quê anh nổi tiếng về mắm nên em đem qua mời, hổng biết có vừa miệng anh hông? Nam cố kìm mà cái giọng vẫn nghe háo hức: -Sao Như biết tôi đang thèm mà cho hay quá vậy? -Thiệt hả anh? Như vừa hỏi vừa nhìn Nam bằng đôi mắt sáng rở . Mùi mắm kho thơm phức đánh thức cơn cuồng nộ của cái bao tử từ lâu bị bạc đãi. Nam rủ: -Như ăn cơm chưa, ở lại ăn chung với tôi cho vui? -Anh nấu cơm có nhiều hông mà mời vậy? Nam mở nắp nồi cơm điện, Như ngạc nhiên: -Trời đất! Bộ anh ăn như Thạch Sanh sao mà nấu một nồi đầy nhóc vậy? -Tôi nấu một lần ăn cả tuần luôn. -Nấu kiểu đó ăn ngán chết! -Cơm hơi dở nhưng khỏi mắc công mỗi ngày mỗi nấu, chỉ cần bới một tô rồi cho vô máy vi sóng quay lại là xong. Như liếc mắt nhìn vô cái nồi Nam bắt trên bếp rồi hỏi: -Anh làm món gì vậy? -Tôi kho thịt. -Bộ anh không bỏ nước màu hay sao mà thịt trắng nhách vậy? -Bỏ nước mắm không hổng được sao? -Hổng mấy thơm, mà màu cũng không đẹp nữa. Rồi Như biểu Nam tránh qua một bên, nàng nhắc liền nồi thịt xuống, bắc chảo lên cho đường vào thắng nước màu để sửa cái món thịt kho nhợt nhạt ấy. Món mắm kho của Như nấu ngon hết sức. Cách nấu ăn của Như cũng giống nhà Nam. Trong tô mắm có đủ thứ, cá lóc,thịt ba rọi, cà tím, đậu bắp, khổ qua. Như còn cho thêm đậu đũa nữa. Rau ghém có gần chục thứ nào là giá, bông súng, dưa leo bầm ngang cắt sợi nhỏ rí, kèo nèo, chuối cây, rau sống các loại và cả ngò gai xắc nhuyễn. Nam ăn ngấu nghiến làm mặt mày Như rạng rở. Trước khi về Như còn xăn tay áo rửa hết cả đống chén cho Nam dù chàng cố ngăn. Nồi thịt kho Như chế biến lại vừa thơm, vừa ngon, màu vàng óng nhìn rất hấp dẫn. Nam định ăn cả tuần vậy mà mới ba ngày là sạch bách. Nhận xét ban đầu của Nam về Như bỗng đảo ngược 180 độ. Nam ngày càng thấy mến Như hơn, chợt nhớ tới người mẹ quá cố của mình. Má của Nam nấu ăn ngon lắm nên bữa cơm nhà chàng bao giờ cũng ngập tràn sinh khí. Ba của Nam có lần nửa đùa, nửa thật bảo chàng: -Cái bao tử của đàn ông ở gần trái tim. Con ráng lựa cho được một cô vợ biết nấu ăn như má mà nhờ! Kể từ hôm ấy cách vài tuần Như lại sang chơi, chủ yếu mang thức ăn qua khoe và nấu giùm vài món cho Nam để dành ăn suốt cả tuần. Mới có bốn tháng thôi mà sự hiện diện của Như trở nên quá cần thiết. Nam cứ mong đến cuối tuần để được gặp Như, và nếu Như không đến thì cả mấy ngày sau đó Nam đều ủ dột. Cái vết thương của cuộc tình ba năm vừa để lại, mà Nam cho rằng sẽ biến thành ung thư và kết liễu luôn sự nghiệp tình ái của chàng, bây giờ chẳng còn hành hạ nữa. Nó lên da non rồi liền sẹo nhanh chóng quá làm Nam ngạc nhiên rồi đâm ra bất mãn với chính mình. Mấy lần Nam muốn ngỏ lời cùng Như, nhưng không hiểu sao cái cô gái mà ngày nào Nam cho là hậu đậu ấy cứ mỗi ngày lại “tăng giá “ trong lòng chàng. Nam đâm ra tự ti, chàng bỗng nhận ra rằng Như đẹp, Như hiền, Như trong sáng hơn tất cả những cô gái mà chàng đã gặp và một người tuyệt vời như Như chắc đã có người “xí” mất rồi. Một hôm cả hai đang ngồi nói chuyện bỗng điện thoại của Như reo. Như nghe máy, không biết người bên kia nói cái gì mà Như chỉ trả lời có ba chữ “Lục vân Tiên”. Như gọi cái tên ấy một cách âu yếm làm Nam chú ý. Nhiều tò mò cộng một chút ghen tuông thôi thúc làm Nam đành dẹp cái phép lịch sự qua một bên mà hỏi Như: -Lục vân Tiên là ai mà nghe Như gọi có vẻ trìu mến dữ? Như cười, giọng pha chút tinh nghịch như cố chọc tức Nam: -Đó là người mà em quí nhất . Nam bỗng nghe buồn, gương mặt thiểu não của chàng làm Như thấy tội, Như hỏi: -Anh muốn biết người đó là ai không? Nam chưa kịp trả lời đã thấy Như cầm điện thoại lên bấm bấm rồi đưa cho Nam xem. Dưới cái tên Lục Vân Tiên là số điện thoại của chàng. Nỗi mừng vui như sóng dâng lên làm Nam bị ngợp. Phải mấy phút sau Nam mới trả điện thoại lại cho Như và nói : -Chắc anh phải tặng Như cái thẻ ATM quá! Như ngạc nhiên : -Chi vậy? Nam đáp bằng giọng âu yếm: -Để không có một anh chàng “Lục vân Tiên “ tương tự nào xuất hiện nữa.
|