|
Moderator |
|
Tuổi: 71 Sinh nhật: 18-01-1953 Ngày tham gia: 01 Tháng 7 2007, 00:24 Bài viết: 754 Quốc gia:
|
.... Cuối Cùng Thời Áo Trắng
Hít thật sâu vào lồng ngực hương mùa hè có chút hanh hao, oi nồng rất riêng này và cố gắng níu giữ những nhẹ nhàng đang len lỏi trong tâm hồn. Bao bâng khuâng của kỉ niệm âm thầm rả rích trong lòng, cứ thế lặng dần miên man trở về với những yêu thương đong đầy của mùa hạ nhớ. Dẫu đã qua năm tháng học trò, đã qua bao ngày tháng phôi pha, ta vẫn muốn trở về lối cũ trường xưa, về để lại được một lần nữa ngồi dưới góc phượng nhặt những cánh hoa rơi bâng khuâng trong một chiều phai nhạt nắng. Về lại với những tháng ngày chúng ta đã sống bằng cả con tim và tất cả những tình cảm trong sáng nhất dành cho nhau. Nhớ từng gương mặt thân quen trong lớp, nhớ năm tháng quậy phá của đời học sinh, cái tuổi mà lớn cũng chưa lớn nhưng nói là trẻ con cũng chẳng phải, cứ tinh nghịch quậy phá hết mình như cái tuổi ẩm ương đó. Nhớ những ngày đi học muộn, lúi húi ngó trước ngó sau để trèo tường trốn vào lớp, nhớ ngày cả lớp quậy tưng bừng, giấu cặp sách của thầy trong tiết thể dục cuối cùng bị thầy phạt chạy 10 vòng quanh sân mệt lử cả người nhưng trong mắt đứa nào cũng cười thích thú. Nhớ cái ngày nghịch dại ( lớp 11 ) bỏ tiết để đi ăn quán, bị thầy bí thư bắt lên Đoàn trường viết bản kiểm điểm, đòi thông báo về cho phụ huynh khiến mặt mấy đứa con gái tái mét. Rồi kéo cả đám xuống nhà cô chủ nhiệm than khóc năng nĩ, xin tội , làm đủ trò cuối cùng cô cũng tha tội bỏ qua. Sau này mỗi lần có dịp gặp lại, cô chủ nhiệm lại nhắc lại chuyện này. Và nhớ những ngày hạ cuối cùng của đời học sinh ấy, khi những cây phượng nở rực sân trường cùng tiếng ve râm ran gọi hè càng khiến lòng của mỗi đứa học sinh cuối cấp lại càng nôn nao. Hai chữ “cuối cùng” chứa đựng bao nhiêu cảm xúc chẳng nói được thành lời. Là buổi học cuối cùng, là giờ học cuối cùng của đời học sinh, là ngày thi tốt nghiệp cuối cùng. Lúc đó chỉ muốn thời gian ngừng lại mãi ở giây phút ấy. Vì đó là mùa hạ cuối nên nhớ rõ lắm tiếng ve đầu tiên cất tiếng kêu râm ran là vào tiết cuối môn Anh văn. Nhớ rõ thời khắc mình ồ lên bất ngờ khi nhìn thấy cánh hoa phượng nở đầu tiên vào giờ ra chơi giữa giờ khi hết tiết môn toán. Ngày tổng kết năm học, thầy chủ nhiệm lên dặn dò chia sẻ nhắc nhỡ thông báo mọi người sắp ra trường, cả lớp chẳng ai cầm nổi nước mắt. Buổi lễ kết thúc từ lâu vậy mà chẳng có đứa nào chịu về, kéo nhau đi chụp hình tập thể, lại đi tìm thầy cô chụp bằng được vài tấm hình. Cùng đi khắp sân trường, cùng ngồi vào bàn học, chỗ ngồi cũ, cùng nhìn lên bảng lần cuối. Rồi cả lớp cùng ra đứng thành nhóm nhỏ trước lớp , những cá thể tinh nghịch của lớp hôm nay sao mà thụ động mà cảm xúc tâm trạng mới lạ. Mắt đứa nào cũng đỏ hoe, nắm tay nhau thật chặt, ôm nhau thật chặt và cùng chúc cho nhau thành công trên con đường đã chọn. Nhớ lắm giây phút ấy, nhớ mãi cái ngày hôm ấy, nhớ bầu không khí của mùa hè ấy vẫn đậm nguyên trong ký ức. 12 năm cắp sách tới trường, 12 năm được sống với những gì hồn nhiên nhất, vô tư nhất nhất dừng tại mùa hè này. Tất cả như một cuốn phim quay chậm lại trước mắt, nhớ ánh nắng chiếu trên mảng tường vàng loang lổ ghi dấu thời gian và bao nhiêu kỉ niệm. Nhớ một bàn tay bất ngờ đặt lên vai trong buổi chiều hạ cuối ấy. Đó là những hồi ức đẹp đẽ về một thời áo dài ngượng nghịu trên sân trường đầy gió. Đó cũng là niềm kiêu hãnh khi được nói "Ngày xưa ấy tôi đã từng..." của những ai đã và đang đi qua những tháng ngày cấp ba nhiều lo toan và ngã rẽ tương lai. Một ngày vốn không dài nhưng một tháng, rồi một năm, mùa đến mùa đi nối tiếp nhau cứ như vòng quay vô hình mãi. Đến khi giật mình nhìn lại thì hóa ra mình đã bước đi cả một đoạn đường dài. Kỉ niệm mới như vừa mới ngày hôm qua vậy mà đã hơn 20 năm rồi kể từ mùa hạ ấy, những lúc đối mặt với cuộc sống mưu sinh lại thấy nhớ những ngày được sống hồn nhiên vui tươi ngày đó. Cứ sống cứ chơi mà chẳng vướng bận nhiều, lúc này sao thèm được nghe tiếng trống trường vô cùng, thèm những ngày tháng còn mang trên mình chiếc áo trắng học trò tinh khôi...Với sự đồng ý của PhanVân Nguồn: Facebook Phan Vân Đằng Phương
|
|