ĐỜI ROI Hôm ấy tôi đang nằm vắt vẻo trong gánh. Tiếng rao êm ái nhịp nhàng: “Ai mua rổ, nia, sàng, thúng, đũa, roi mây, chổi lông gà hơ...” sắp đưa tôi vào cõi mộng. Bỗng tiếng gọi giựt ngược của một người phụ nữ làm tôi bừng tỉnh: -Roi mây ! Cái gánh được đặt xuống đất, tụi tôi liền bị nắm đầu lôi ra, trao cho một người phụ nữ. Bà ta rút từng đứa một ra mà ngấm nghía, cầm lên vụt thử vài cái rồi cuối cùng chọn tôi. Bàn tay bà ta vuốt nhẹ khắp người làm tôi rởn óc. Linh tính cho biết là tôi sắp phải giã biệt những ngày ăn không ngồi rồi. Từ nay tôi sẽ là một công dân chân chính, có những bổn phận phải chu toàn. Cái nỗi buồn chia tay bè bạn bị niềm vui trở nên người hữu dụng, cùng sự hãnh diện vì mình là cây roi duy nhất được chọn, đè bẹp. Phải nói là tôi cũng không ngạc nhiên lắm bởi tự biết mình trẻ đẹp và dẻo dai nhất bó. Bà ấy mang tôi vào nhà, lấy miếng vải vụn màu đỏ quấn quanh chân, cột thật chặt rồi treo lên cây đinh ba phân đóng trên vách, nơi đó đã có một chị chổi lông gà đang nằm ngủ nướng. Cái chị chổi nầy, thân hình te tua, xác xơ thấy mà tội. Sự đụng chạm của tôi làm chị giật mình thức dậy. Chị dụi mắt, liếc nhìn, cái mặt quạo đeo, thúc cùi chỏ vô hông tôi một cái thật mạnh rồi hỏi một cách xách mé: -Ê ! ở đâu tới vậy nhỏ? Tôi nhủ thầm trong bụng: “Aí chà! đang dở trò ma cũ ăn hiếp ma mới đây mà ! Thằng nầy không ngán ai đâu nhá !” . Bụng nghĩ vậy nhưng vốn xuất thân từ một gia đình nề nếp, được học hành cẩn thận. Trước khi lìa xa gia đình,tôi đã được tía, má dạy cách đối nhân xử thế, nên nghĩ tốt nhất nên”dĩ hòa vi quý”. Tôi áp dụng chiến thuật “tiên lễ, hậu binh”, ban đầu hãy trả lời rất từ tốn lễ phép, sau đó sẽ ra tay chẳng muộn. Từ trước đến giờ tôi theo sát chủ, ngày ngày rong ruổi trên đường, tai lúc nào cũng nghe tiếng cổ rao réo rắc. Mỗi đêm đều nằm trong xó nhà mà nghe chồng cổ vừa kéo đờn vưà ca mấy bài vọng cổ mùi mẫn, nên nhiễm cái máu văn nghệ rất nặng, câu nói của tôi luôn lên bổng xuống trầm. Để tạo ấn tượng tốt, tôi cất giọng rất du dương: -Kẻ hèn mọn nầy được sinh ra từ miền núi cao, sông sâu, rừng thẳm… Làm bạn cùng trăng sao và gió núi…mây… Tôi chưa kịp xuống “xề” cái chữ “ngàn” thì bị chị ta ngắt ngang liền: -Thôi, thôi, cái giọng như thùng thiếc bể mà cũng bày đặt! Nè ta báo cho biết trước để đừng có hí hửng vội. Đây rồi đời mi sẽ vất vả nhọc nhằn lắm đấy ! Thấy ta đây không ? Trước đây áo xanh, áo đỏ mượt mà, mà bây giờ còn thân tàn ma dại như thế nầy, nói chi nhà ngươi mình trần trùi trụi không manh áo che thân. Nghe chị ta nói thế tôi giựt thót mình hỏi dồn: -Công việc nặng nhọc lắm hả chị? -Cũng không thể gọi là nặng nhọc, tuy nhiên có phần thất đức vì mang lại đau đớn cho con người, nhất là con nít. Tụi nó căm thù và nguyền rủa ghê lắm! Vì vậy mà tâm trạng không vui nên hay sinh ra nhiều bệnh tật. Tôi hỏi tiếp: -Tụi mình có bị đau đớn hông chị? Chị lắc đầu: -Đánh người chớ bị người đánh đâu mà đau. Tôi mừng rú: -Vậy thì đâu có gì mà sợ . Chỉ thở dài: -Đúng là cái bọn ích kỷ, tầm thường. Chỉ nghĩ đến bản thân mà chẳng hề quan tâm đến người khác! Chỉ lắc mạnh đầu làm rơi mấy sợi lông gà rồi nằm im, nhắm mắt cố ngủ tiếp. Thái độ của chỉ làm tôi đâm lo, thực lòng tôi không muốn mang lại đau đớn cho ai bởi nhớ câu :”Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân”. Nhưng ở đời mấy ai có thể sống theo ý mình, đời người còn khó nói gì đời roi ! Ngay hôm ấy tôi đã nhận liền công tác. Sự việc xãy ra bởi một cậu bé đi học về trễ làm cả nhà phải đợi cơm. Ở nông thôn người ta ăn cơm chiều rất sớm. Điều nầy một phần do tính tiết kiệm, chẳng riêng gì chuyện ăn uống, tất tần tật các công việc khác đều được hoàn tất trước khi ông trời đi ngủ để đỡ tốn mấy giọt dầu Chiều hôm đó, mâm cơm dọn ra từ lâu mà chưa ai đụng đũa. Nó cứ nằm chờ trên bộ ngựa kê sát bên tôi. Trong mâm gồm có: Một tô canh bầu nấu với tôm khô; một tô nước cơm nhỏ hơn tô canh một chút; một trách cá lóc kho với một dĩa dưa leo xắt khoanh không gọt vỏ. Bốn người, hai vợ chồng tuổi sồn sồn, một đứa con gái lớn, một thằng con trai trọng trọng đang ngồi quanh mâm có vẽ sốt ruột. Riêng thằng bé thì mặt mày nhăn nhó, có lẽ đói meo nên rất nóng ruột chờ ăn. Má nó –người mua tôi hồi sáng- hỏi nó: -Sao giờ nầy thằng Út chưa về hả? Nó đáp bằng cái giọng cự nự: -Con đâu có biết ! Bà nói tiếp: -Sao mầy không bắt nó về một lượt, nó đi một mình rủi bị mấy thằng du côn ăn hiếp rồi sao? Thằng nhỏ đó làm thinh, ông tía cầm đũa lên rồi nói: -Thôi ăn đi má nó, mấy đứa bây cũng ăn đi, đừng có chừa cơm, chừa cá gì ráo! Cho nó nhịn đói để lần sau không dám đi học về trễ nữa. Hai đứa nhỏ chắc nãy giờ đói bụng lắm, chụp liền tay chén, tay đũa. Tụi nó tranh nhau cái muỗng nhôm, múc canh chan ngập chén, gắp cá bỏ vô rồi lùa cơm lia lịa. Bà má miệng nhai cầm chừng, mắt không ngừng liếc ra cửa. Bữa cơm nặng nề hơn ngày thường, thiếu tiếng râm ran vì ông tía đang bực bội, ai cũng cắm đầu lo ăn cho xong. Khi trong nồi chỉ còn một lớp cơm mỏng sát đáy và cái mâm như một bãi chiến trường với mấy cọng xương cá nằm rải rác, tô canh bầu lỏng bỏng, tô nước cơm đã gần cạn với mấy hột gạo chưa bung hết nằm sát đáy, cái trách cá kho còn mỗi cái đuôi mỏng lét, dĩa dưa leo sạch bách, thì ông tía buông đũa đứng lên trước. Đứa con trai vói tay bới cơm định ăn tiếp, bà má liền ngăn lại: -Chừa cho thằng Út với, ăn như vậy đủ rồi ! Nó ngoan ngoãn để đôi đũa bếp xuống rồi bưng cái tô nước cơm uống một cái ót. Tới lúc nầy thằng Út mới về, nãy giờ có lẽ nó đứng nhìn qua kẹt cửa, thấy tía nó đi ra nhà ngoài mới dám vô. Nó không dám đi cửa trước mà lòn cửa sau và men theo vách như ăn trộm vậy. Xui cho nó, bất thình lình tía nó quay vô bếp, trông thấy nó ổng liền gầm lên: -Mầy làm cái giống gì mà bây giờ mới về tới nhà hả? Má nó vội can: -Thôi cho nó đi rửa mặt, ăn ba hột cơm rồi … Tía nó nạt ngang: -Không có ăn, uống cái gì hết ! Bà dẹp phức cái mâm cho tui. Hất càm về phía nó ông ra lịnh: -Mầy lau cái bộ ngựa cho sạch rồi lên cúi liền cho tao. Thằng Út riu ríu làm theo. Tía nó bước lại chỗ tụi tôi. Ông định dùng chị chổi nhưng rồi thấy tôi ngon lành hơn nên chọn. Thằng Út lấy cây chổi lông gà quét cái bộ ngựa rồi mới cầm nùi giẻ lên lau, nó làm rề rề chắc cố ý chờ tía nó hạ hỏa mà tha chăng ? Cái mặt tía nó vẫn còn hầm hầm, nó bèn cúi sát vách, tía nó quát: -Mầy nhích ra sát mép bộ ngựa cho tao ! Thầy Út lăn qua hai vòng là đúng chấm phạt. Tía nó hỏi tiếp: -Mầy ở lại chơi bắn cu ly phải hông ? Thằng Út bắt đầu thút thít: -Dạ tại tụi nó rủ con. Câu trả lời không làm tía nó ưng bụng chút nào. Ông nạt: -Tụi nó biểu mầy ăn … mầy cũng ăn nữa hả? Cái tội nầy đáng mấy roi? -Dạ hai roi. -Hai roi với mầy hổng nhầm nhò gì hết, phải quất năm roi thì mầy mới tởn. Thằng Út bắt đầu rống lên: -Con lạy tía, tía ơi tía đánh con ba roi thôi ! Từ giờ sắp tới con không dám nữa. Má nó cũng nói vô giùm: -Đánh dằn mặt nó ba roi được rồi ông, nó vừa mới hết bịnh… Má nó tưởng đâu đưa cái lý do đó ra nó sẽ được châm chước, ngờ đâu như thêm dầu vào lửa( mấy lần sau nầy cũng vậy, hễ bà má mà can là ông tía lại càng giận hơn). Ổng gầm lên: -Mới hết bịnh mà mầy còn đi vọc đất, vọc cát, áo quần mình mẩy lấm lem, tắm rửa kỳ cọ lâu lơ lâu lắc nhiễm bịnh trở lại. Tao phải quất thêm mầy một roi cho chừa cái tội ngu. Thằng Út khóc hu hu, má nó xót ruột quá trời mà không dám nói thêm tiếng nào, sợ ổng lại gia tăng hình phạt. Tía nó nói vậy chớ ổng chỉ quất nó có ba roi rồi dừng lại nói: -Cho mầy thiếu chịu ba roi, giữ mình không xong là lần sau tao cộng dồn đánh luôn một lượt. Thằng Út quì thẳng lưng trên bộ ngựa, khoanh tay vừa nói vừa khóc: -Dạ thưa tía … hức… hức…mai mốt con không… hức…hức… dám vậy nữa. Tía nó quát lớn: -Đi tắm rửa sạch sẽ. Lần nầy cho mầy ăn cơm, lần sau là bỏ chết đói luôn biết chưa? Chờ tía nó đi khuất nó mới dám quay sang cự bà má: -Má mua cây roi mây nầy chi vậy? Vừa nói nó vừa chộp cái đầu của tôi mà ném tuốt ra sân. Tôi đâm sầm vào cây me rồi té nằm bẹp trên mặt đất, toàn thân ê ẩm. Tôi nghiến răng, cố nén tiếng rên, than thầm trong bụng: “ Chị chổi ơi! Chị chổi ơi! Chị nói sai rồi, đánh người ta mình cũng đau thấy mồ chớ bộ!”
|