CẶN ĐẮNG Thưở ấy trong xóm tôi, chị Bốn được mọi người kính trọng nhất. Không hẳn vì chị giàu mà bởi bà con cho rằng chị là một người rất có đạo đức. Chị ăn chay trường, đi chùa thường xuyên. Tối tối trong nhà chị, tiếng chuông mỏ vang lên đến tận nửa đêm. Mỗi năm vào những ngày rằm lớn chị đều phát chẩn. Mấy ngày ấy trước cổng nhà chị, rất nhiều trẻ nhỏ sắp hàng chờ lãnh gạo. Sống với chị là một cô gái mà chị giải thích là cháu họ. Hai người con của chị đều định cư ở Mỹ. No, tên cô cháu ấy, tuổi trên hoặc dưới ba mươi một chút. Gương mặt khá xinh nhưng lúc nào cũng buồn rầu, ít nói. Mỗi lần tôi đến chơi, No chỉ gật đầu chào rồi rút đâu mất tiêu. Tuy tôi với cổ rất ít chuyện trò, nhưng không hiểu sao tôi rất có cảm tình với cô gái ấy . Một lần tôi hỏi No: -Em có biết tiếng Anh hông ? Chị Bốn cướp lời: -Tiếng Việt nó còn chưa biết đủ mặt thì nói làm gì mấy cái thứ tiếng đó ! Mà em hỏi chi vây? Tôi cười: -Cái tên của cổ, tiếng Việt của mình là no đủ, tròn trịa, tóm lại là tốt. Nhưng tiếng Anh lại có nghĩa là “không”, nghĩa là hổng có cái gì hết ! Chỉ cười xòa: -Hèn gì mà nó không mẹ, không cha, không nhà, không cửa. No buồn xo, bước vô bếp không nói một tiếng. Tôi vô cùng ân hận, tưởng nói đùa cho vui ngờ đâu làm cổ chạnh lòng. Sợ No ác cảm với mình nên tôi hay tìm dịp để trò chuyện với cổ, rồi nhận ra No cố tránh né tôi. Đầu năm, chị Bốn thuê xe cho cả xóm đi viếng mười cảnh chùa. Tôi cáo bận, mục đích ở nhà để nói chuyện với No. Tôi chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ nầy khá chu đáo. Sẵn có nải chuối chín mùi, tôi nấu một nồi chuối chưng, bưng một tô qua làm quà để có cớ mà gọi cửa. Chuông reng mãi mà chẳng thấy No ra mở cổng. Nhìn qua lớp cửa sắt, tôi thấy hai bàn chân không của No đang lấp ló. Tôi hắng giọng, kêu to: -Chị tư nè No, có rảnh hông mở cửa cho chị vào nói chút chuyện. Tới lúc đó No mới chịu cho tôi vô nhà. Sau nầy tôi được biết, chị Bốn cấm cổ ra khỏi nhà và mở cửa cho bất cứ ai. Tôi đưa tô chuối cho No rồi nói: -Chị mới nấu xong, em ăn liền đi cho ngon. Cổ trả lời: -Thôi để một lát em ăn với cơm. Tôi ngạc nhiên, nghĩ bụng chè chuối ai mà ăn với cơm, nhưng không dám nói. Ban đầu câu chuyện giữa chúng tôi hết sức khô khan, rời rạc. Cổ như một cánh cửa đóng chặt từ lâu nên bản lề sét sẹt, khó mở hết sức! Tôi phải trổ hết tài ra cạo cho sạch rồi tra ngập dầu vô cho nó trơn tru. Đôi môi No, bấy giờ, mới như cái bờ bao bị nứt, nước cứ tuôn ra từng giọt, từng giọt. Tôi nghe mà đau, mà buồn, mà thương cho một cuộc đời bất hạnh, mồ côi, mồ cút, bị họ hàng lợi dụng của cổ. No tuyệt đối không đề cập một lời về cuộc sống hiện tại, hay phê bình chị Bốn. Tôi cũng tâm sự với cổ về thời kỳ làm dâu của mình. Cố lôi hết những mẩu chuyện vui còn nhớ được ra mà kể, để cho tâm trạng cả hai cân đối lại. Nhờ vậy mới thấy được nụ cười rất đẹp của cổ, tôi nói: -Em cười cái mặt tươi rói, ngộ lắm ! Ráng cười nhiều nhiều nghe. Cổ bỗng buồn ngang xương rồi buột miệng: -Bị rầy suốt ngày, cười sao nổi ! Nói chuyện tới trưa, cổ mời tôi ở lại ăn cơm. Cổ ăn chay trường theo chị Bốn, mâm cơm chỉ có một chén nước tương và cái tô chuối chưng của tôi làm canh mà thôi. Tôi bèn chạy về nhà đem cái hủ đậu phọng rang muối của mình qua hùn vô cho có chất đạm. Trong bụng tự hỏi không biết chị Bốn ăn cách gì mà thức ăn, bánh trái hôm tết ê hề, bây giờ không còn một miếng ! Khi mở tủ lạnh để lấy nước uống, tôi mới biết nó đã bị khóa. Từ đó giữa tôi và No, mối thân tình phát triển vù vù. Tôi sang chơi với chị Bốn thường xuyên hơn để có dịp trò chuyện với No. Chỉ hình như nhận ra và có vẻ không vui, hay tìm cách cắt ngang rồi tách rời tụi tôi, bằng cách sai No làm một việc gì đó. Một hôm tôi đang nghỉ trưa bỗng nghe tiếng No gọi khe khẻ: -Chị tư ơi, chị tư! Tôi ngạc nhiên vô cùng vì đây là lần đầu No đến nhà tôi, mà lại vào giữa trưa nắng gắt. Vừa mở cửa, vừa kéo cổ vào nhà tôi vừa hỏi: -Có chuyện gì hông em? No nói gấp gáp: -Em có chuyện nầy muốn nhờ chị giúp giùm. Tôi hỏi dồn: -Chuyện gì vậy em? Cổ đáp: -Chị làm ơn cho em mượn năm ngàn. Mai mốt nhứt định em gửi trả đủ. Tôi hỏi: -Chi vậy em? -Em mua vé xe về quê luôn không ở đây nữa. Tôi hỏi tiếp: -Sao vậy ? Mà bộ tiền lương hổng đủ sao? No trả lời: -Em ở chơi với cổ cho vui, chờ con cổ làm mai để lấy chồng đi qua Mỹ chớ có phải ở đợ đâu mà lãnh lương. -Vậy sao em hổng chờ nữa? No thở dài: -Cổ ghét em lắm, dễ gì giúp cho em sung sướng. Em để ý thấy những lần cổ nói chuyện với mấy người con, không có đá động chút gì về việc mai mối cho em. -Sao em không hỏi thẳng coi cổ trả lời như thế nào rồi hãy đi về? -Em có nhắc hoài mà cổ cứ biểu để từ từ. Hôm qua em làm bể cái ly quay sinh tố, cổ chửi em tan nát. Em biết cổ không bao giờ giúp em đâu ! Tôi bán tín bán nghi, chị Bốn là người biết ăn chay niệm phật lẽ nào…Tôi không dám cho No mượn ngay, không phải sợ mất tiền mà sợ chị Bốn giận. Cũng không muốn No bỏ đi. Tôi định gặp chỉ để kiểm tra xem có đúng như lời No nói ? Có đúng là chỉ sẽ không bao giờ giúp No đạt được mục đích của đời mình? Từ chối cách nào đây ? Tôi bèn nói với No: -Hiện giờ chị không có đồng nào trong túi hết, ngày mai chị sẽ cho em mượn. No ra về, cái mặt buồn thiu. Chiều hôm ấy trong lúc cùng chị Bốn đi chùa, tôi bịa: -Em có một người bà con bên Mỹ, nhờ tìm giùm một người vợ. Tính nhờ chị giúp đặng kiếm cái đầu heo. Chị hỏi giùm em, xem cô No coi có chịu lấy Việt kiều hông? Chỉ từ chối liền: -Con nhỏ đó đâu có chịu lấy chồng. Nó chỉ muốn đi tu thôi ! Tôi ngạc nhiên quá ! Trong hai người ai là kẻ nói dối ? Và dù phân vân, tôi vẫn quyết định ngày mai sẽ cho No mượn tiền. Sáng hôm sau, tôi thấy công an khu vực đến nhà chị Bốn. Hỏi ra mới biết, theo lời chỉ, No đã cạy tủ lấy cắp ba cây vàng và một trăm ngàn bỏ trốn. Kể từ đó tôi không còn nghe về No nữa, không dám hỏi chị Bốn vì sau nầy chỉ có vẻ xa lánh tôi. Tôi rất ân hận vì đã không giúp No ra đi một cách đường đường, chính chính. Tôi luôn muốn chứng tỏ cho No thấy tôi rất thương quí No. Sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi No cần đến vậy mà lại bỏ qua cái cơ hội quí báu ấy. Tôi chỉ biết cầu nguyện trời phật phù hộ cho No tai qua, nạn khỏi, không vướng vào vòng lao lý mà thôi ! Đã hơn hai chục năm từ ngày xãy ra câu chuyện ấy. Mỗi lần nhớ lại, cường độ ray rức trong tôi vẫn không giảm sút. Cho đến bây giờ tôi vẫn cầu xin ơn trên cho tôi gặp lại No, để nói lời xin lỗi. Tôi biết sự từ chối của tôi, người duy nhất mà No tin tưởng đã làm No vô cùng thất vọng. Cái mặc cảm bị mọi người lợi dụng, ruồng rẫy sẽ đeo bám No suốt cả cuộc đời. Ước chi No đọc được mấy giòng nầy, hiểu và bỏ qua cho tôi, để lớp cặn đắng dưới đáy lòng tôi có thể nhạt đi một chút .
|