OAN GIA Tiếng chuông điện thoại nghèn nghẹn như một người ngẹt mũi, cứ vang lên một cách kiên nhẩn. Đang ngủ lơ mơ Trong bỗng giật mình, cho tay xuống gối lấy ra xem. Một dãy số dài thòn, lạ hoắc khiến Trong không muốn bắt. Đã hơn 12 giờ đêm, đây là thời điểm mà những tên quấy rối tình dục bằng điện thoại hay tấn công. Trong chưa bị lần nào nhưng bạn cô đã có nhiều người dính. Nghĩ vậy nhưng không hiểu sao lại đưa tay bấm cái nút màu xanh : -Alô ? Một giọng đàn ông cất lên: -Trong đó phải không ? Tiếng nói nghe hơi quen, nhưng ngay lúc ấy, Trong chẳng thể moi từ bộ nhớ ra được một cái tên, một khuôn mặt, nên hỏi: - Xin lỗi ! Anh là ai mà biết tên và số điện thoại của tôi vậy? -Anh là Vũ nè ! Trong chới với và dù đã biết là ai nhưng nàng vẫn buộc miệng hỏi lại : -Vũ nào? -Anh là cha bé Trinh đây ! Một nỗi căm tức bỗng trào dâng làm Trong uất nghẹn, nàng trả lời: -Con tôi không có cha. Rồi tắt máy, ngắt nguồn, thức luôn tới sáng. Sáng hôm sau, Trong đưa con đi học như bình thường. Một người đàn ông bỗng xuất hiện đột ngột, đứng án ngữ trước mặt khi Trong chuẩn bị quay xe. Ý muốn trước tiên, bật ra khỏi đầu của Trong, là cho xe cán qua người anh ta. Trong hỏi bằng một giọng lạnh lùng: -Anh muốn gì ở tôi? Vũ, người đàn ông, nói bằng một giọng van lơn: -Em cho anh xin một chút thời gian, độ nửa tiếng được không ? Trong lắc đầu: -Tôi không có nhiều như vậy đâu, tôi sắp trể làm rồi. Vũ nài nỉ : -Xin em giúp anh, cứu giùm mạng sống của con gái anh ! Trong ngạc nhiên, tức tối : -Anh nói cái gì lạ vậy ? Tôi có quyền lực gì mà làm chuyện đó ? Mà cho dù có đi chăng nữa thì tại sao lại phải giúp cái người đã khiến cuộc đời mình tan nát chớ. Giận muốn phát điên, Trong rồ máy, cho bánh xe trước cán qua cái mũi giày đen bóng lưỡng, rồi chạy đi luôn, bỏ mặc tiếng gọi thảng thốt sau lưng. Cô nghe hả lòng hả dạ vô cùng. Buổi chiều khi Trong đến rước con đã thấy Vũ đứng đợi. Đáp lại nụ cười cầu tài của Vũ, Trong hầm hầm: -Anh muốn cái gì ? -Em làm ơn ngó qua cái nầy chút xíu . Vũ vừa nói vừa đưa một tấm ảnh cầm sẵn trong tay ra. Trong ảnh một cô gái trạc tuổi Trinh, mặc bộ đồ thể thao, quần sọt trắng, áo thun trắng tay cầm cây vợt bóng bàn đang cười rất tươi. “Đúng là con nhà giàu” Trong nghĩ thầm rồi hỏi bằng giọng đầy cay đắng: -Con gái anh phải không ? Vũ gật đầu : -Nó tên Tuyết, sanh cùng năm với bé Trinh đó. Trong cười mũi : -Vậy ra vừa bỏ tôi xong là anh cưới vợ liền tay. Chằng rảnh rang chút nào . Vũ chưa kịp trả lời bỗng vang lên một tiếng gọi từ xa: -Mẹ ơi ! Trong lật đật nói với Vũ : -Anh làm ơn đi ngay giùm, tôi không muốn nó gặp anh . Vũ năn nỉ: -Anh có việc cần kíp lắm… Thấy con gái đang chạy về phía mình, Trong liền nói: -Được rồi, tối nay anh gọi lại cho tôi, còn bây giờ thì đi liền cho tôi nhờ. Vũ quay lưng còn nghe tiếng Trinh : -Ai vậy mẹ ? Trong đáp ráo hoảnh: -Người lạ, hỏi thăm đường. Tối hôm ấy Trong ngắt điện thoại. Cô có linh cảm Vũ sẽ mang đến cho mình một rắc rối mới. Đời Trong bầm giập nhiều quá rồi, cô không muốn xãy ra một cú va chạm nào nữa. Độ một giờ sau tiếng chuông cửa ré lên. Trong ngồi bật dậy, sợ con gái thức nên bật điện thoại, một dãy số gọi nhở hiện lên, cô bấm vào rồi nói bằng một giọng căm hờn tột độ: -Anh còn muốn cái gì ở tôi nữa ? -Xin em chịu khó nghe anh nói một lần nầy thôi, rồi sau đó muốn giết anh cũng được. Không chờ Trong trả lời, Vũ nói tiếp: -Con gái anh sắp chết rồi, nó bị bệnh thận nặng lắm! Bác sĩ bảo cần phải ghép thận. Cả hai vợ chồng anh kiếm nát nước mà không tìm ra được một người có trái thận phù hợp. Bây giờ chỉ còn hy vọng nơi bé Trinh… Trong cướp lời: -Thôi anh đừng nói nữa, tôi biết rồi. Chắc anh nghĩ tôi vẫn là con Trong ngu si như ngày nào phải không? Một con Trong mà cả tuần ăn cơm với dưa mắm, dành giụm từng đồng, từng cắc để chủ nhật đến nhà anh. Mua từng con cá, bó rau, ráng nấu thật ngon cho anh ăn. Túi bụi giặt đồ, lau nhà trong lúc anh ngồi đọc sách. Để rồi bị anh đá lăn lông lốc như cái lon sữa bò. Bây giờ anh định xin con của nó, đứa con mà anh nghĩ là mình có công góp vốn, chia cho một trái thận. Nói cho anh biết, tôi chẳng hề có chút xíu mũi lòng trước hoàn cảnh của anh. Đừng nói tới trái thận quí báu trong cơ thể của con gái tôi, cho dù là trái cà, trái ớt tôi cũng chẳng cho đâu! Những lời tiếp theo là cả một thác nước đen, tanh hôi, sôi sục… dội lên đầu Vũ. Trong càng nói giọng càng chua xót, càng gay gắt hơn. Nỗi đau đớn, nhục nhã tưởng chừng lắng dịu, bỗng cuồn cuộn vỡ bờ, khi nghĩ Vũ lại một lần nữa bắt nàng làm vật hy sinh. Hắn đã xem thường tính mạng con nàng. Hắn lấy tư cách gì để yêu cầu đều đó ? Với cái tánh hợm mình cố hữu, chắc hắn cho rằng vẫn còn khuynh đảo được nàng, vẫn còn điều khiển và làm nàng thương cảm. Vũ im lặng lắng nghe, bàng hoàng khi biết những nỗi cay đắng, hận thù đã làm con người Trong đổi thay đến mức ấy. Trong ngày xưa hiền hậu, dịu dàng, giàu lòng trắc ẩn, yêu chàng say đắm đến bỏ qua lòng tự trọng đã không còn nữa. Trong bây giờ miệng lưỡi đanh thép, mỗi lời nói bắn ra như một con dao bén ngót, cố lóc xương, róc thịt chàng ra từng miếng. Niềm hy vọng trong Vũ tắt ngắm. Vũ chợt nhận ra chính vì mình mà Trong đã thay đổi như vậy. Nỗi ân hận sâu sắc pha hổ thẹn làm Vũ ấp úng : -Anh xin … Trong cắt ngang: -Anh đừng xin lỗi, hãy để cho tôi được vui trọn vẹn vì đã có dịp trả thù. Bấy lâu nay tôi luôn đòi hỏi riết róng, cuối cùng cũng được ông trời chấp thuận, ban cho tôi cơ hội nầy. Trong cúp máy ngay sau câu nói đó, rung bắn lên trong cơn giận cố ghìm, bật khóc thê thảm rồi đấm vào ngực mình: -Sao mình cứ ngu si hoài vậy ? Sao không thấy vui sướng hả hê, không cười, không nhảy múa nổi, mà đau xé lòng và khóc như mưa thế nầy ? Rồi ai oán hơn: -Trời ơi ! Tôi có tội gì mà ông phái cái tên ấy tới để hại tôi thêm một lần nữa ? Tước mất của tôi cái cơ hội được làm một người phụ nữ hạnh phúc còn chưa đủ hay sao? Bây giờ hắn còn dìm tôi vào cái ao bẩn thỉu chứa toàn thứ nước tanh hôi của lòng nhẩn tâm độc ác. Cả điều mong muốn là được làm người lương thiện, thương yêu hết thảy mọi người và được mọi người thương yêu cũng bị hắn thẳng tay hủy diệt, thì làm sao tôi sống nổi đây trời ?
|