KÍNH TẶNG THẦY CÔ. KÍNH CHÚC QUÍ THẦY CÔ TRÀN NGẬP NIỀM VUI TRONG NGÀY 20-11 THIÊNG LIÊNG !
Chiếc đồng hồ vừa gõ đúng năm tiếng là cô ngồi dậy liền. Vỗ tay lên cái khối hình trụ bên cạnh, cô gọi: -Dậy thôi ông ! Đi sớm để về cho kịp. Thầy lầu bầu : -Thiếu gì ngày, tự nhiên mà lựa hôm nay để làm thôi nôi cho thằng nhỏ ! Cô cự lại : -Ông nói nghe mới kỳ, đúng ngày là phải làm cho nó chớ. Lỡ trùng thì mình đành chịu, cằn nhằn lãng xẹt ! Đèn đường còn chưa tắt. Mấy dãy phố, hàng cây đứng co ro, cúm rúm. Ngọn gió mồ côi đuổi theo từ phía sau, thầy rùng mình một cái rồi nói với cô: -Bà ngồi tình hơn một chút cho ấm cái lưng coi ! Hôm nay sao lạnh mà dữ vậy ? Cô ép sát người vào lưng thầy, cảm nhận mấy đốt xương sống chạm vào da, nghe xót ruột nên cằn nhằn : -Than lạnh mà mặc cái áo mỏng dính, còn không chịu khoác thêm cái áo gió vô nữa. Thầy chống chế : -Tại bà hối hoài nên tui quýnh, quên đầu, quên đuôi hết trọi. Đến nhà con gái, thầy cô hấp tấp bắt tay ngay vào việc. Bày xôi, chè ra bàn để cúng mười hai mụ bà và mười ba đức thầy. Hối con gái bồng cháu ra, đặt nó đứng trước bàn thờ rồi biểu chấp tay lại xá. Cúng xong, cô bưng ra một cái mâm, trên đó đựng lủ khủ nào là cây viết, kéo, ống nghe, cục đất, cây thước, vắt xôi...và cả một viên phấn nữa. Cô đặt cháu ngồi tề chỉnh trước cái mâm đựng đồ nghề ấy. Chàng con rễ cầm sẵn máy chờ chụp ảnh để làm kỷ niệm. Thằng bé nhìn cái mâm bằng đôi mắt hiếu kỳ, nó đưa tay sờ hết món nầy tới món khác. Có lẽ nó cũng nhận thức được, đây là giây phút quan trong nhứt nên hết sức đắn đo : Chọn một nghề cho cả môt đời. Ông bà ta đã chẳng răn đe " gái khổ vì chọn lầm chồng, trai khổ vì chọn lầm nghề" đó sao ? Thấy thằng cháu cứ dùng vằng hoài cô giục : -Chọn một món đi con, nghề nào cũng tốt, cũng cần thiết hết ! Thằng bé nghe lời bà ngoại hối nên không dám chần chờ. Nó cầm cái ống nghe, rồi chắc sợ phải chịu trách nhiệm về sinh mạng của người khác nên để xuống. Cầm cây viết nhìn hồi lâu rồi cũng buông ra. Có lẽ muốn lấy lòng ông bà ngoại, hay tại vì nó tưởng đó là xúc xích nên cầm cục phấn lên và cho vào miệng. Cả thầy và cô đều kêu "ồ" một tiếng thích thú. Cô lật đật móc miệng nó để lấy mẩu phấn trong ấy ra, rồi tịch thu luôn cái phần còn lại đang cầm trong tay. Khách mừng thôi nôi còn chưa đến là thầy, cô tức tốc quay về nhà liền để tiếp học trò. Mặc cho cô con gái phụng phịu, phân bì là ba mẹ thương học trò còn hơn con cháu. Thầy tạm gát cái tính cẩn thận của mình qua một bên, chạy xe với tốc độ cao gấp đôi ngày thường. Cô ngồi phía sau, ôm chặt cái eo gầy guộc của thầy bằng cả hai tay. Nếu ngày thường chắc cô sẽ phản đối ghê lắm, nhưng hôm nay cô chẳng nói tiếng nào. Cũng như thầy, cô sợ học trò mình phải phơi nắng đứng chờ ngoài cổng. Cũng may cả hai về đến nhà an toàn và học trò chưa đến. Vừa vào nhà, bỏ nón bảo hiểm, khẩu trang ra xong là cô lo đi rửa tay để gọt, cắt dưa hấu, đu đủ cho vào tủ lạnh liền. Vừa làm vừa lắng tai chờ nghe tiếng gọi "cô ơi!" Trước ngày nhà giáo một hôm, cô đã mua bánh trái, nước ngọt để đãi học trò. Cho dù nhà cửa đã được lau chùi sạch bong, hôm ấy nó cũng bị xoi mói đến từng ngóc ngách, nhất là cái phòng khách. Thầy cô náo nức chuẩn bị như đón tết vậy ! Có điều là những cái bình bông trong nhà, được bày sẵn nhưng chưa có một đóa hoa nào trong ấy. Không phải thầy cô quên mua, chỉ vì mai là ngày 20 tháng 11, ngày mà cả triệu đóa hoa hồng được học trò mang tặng cho các thầy cô. Những cái bình ấy ngày mai sẽ chứa đầy những đóa hoa đó ! Nó tượng trưng cho tấm lòng của thầy cô, đang dọn sẵn để dung chứa, những tình cảm quí giá mà học trò sắp đổ đầy cho mình. Những bông hồng của mấy mươi năm trước, khi còn đi dạy, mang đến cho cô những nụ cười. Ngược lại các đóa hoa nhận được khi đã về hưu, thường khiến cô cảm động đến rơi lệ. Có một lần thầy đã chế nhạo về những giọt nước mắt ấy, khiến cô, người hiếm khi giận, đã không nói chuyện với thầy đúng một tuần. Những cô, cậu học trò ngày xưa, nay đã không còn nhỏ nữa. Họ không còn tìm đến để nhờ thầy, cô giảng giải những bài tập hóc búa, mà ngược lại. Có em rành đường lối làm ăn, thường được thầy cô hỏi ý kiến về việc sử dụng số tiền tiết kiệm nhỏ nhoi của mình cách nào cho có hiệu quả. Có em hành nghề y, đưa ra những lời khuyên, hoặc mang đến những tài liệu về việc giữ gìn sức khỏe để thầy cô tham khảo. Có những em khi còn ngồi trong lớp, chẳng bao giờ thể hiện tình cảm, thế nhưng lại làm thầy cô hết sức bất ngờ, hết sức cảm động vì đã cất giữ, trao lại cho thầy cô những kỷ niệm quí giá mà họ trân trọng có hình ảnh thầy cô trong đó. Có những em ngày xưa cúp cua, trốn học đều đều, vậy mà bây giờ cứ cách vài ngày lại ghé thăm một lần, được thầy cô nhờ làm giúp thứ gì là mừng thôi là mừng! Có em vừa nói chuyện vừa ngó dáo dát, thấy cái chậu cây để hơi choán lối đi, lật đật xăn tay áo lên dời qua một bên cho rộng chỗ. Có em từ bên kia đại dương, vừa gặp mặt là ôm chầm cả thầy lẫn cô, rồi miệng cười, mắt ướt ! Chẳng có niềm an ủi nào lớn lao cho bằng, được nhìn thấy những mầm non, có khi rất èo uột, qua nhiều bàn tay chăm sóc, trong đó có bàn tay của thầy, cô, nay đã trở nên xanh tốt. Có những thân cây còn cao vượt qua cái đọt của những gốc, cội mà ngày xưa đã chở che, đùm bọc chúng. Đa số đều rất thấu hiểu tâm trạng của thầy cô mình, nên thường kèm theo bó hoa là những thành quả mà họ đạt được trong cuộc sống. Họ biết đó mới chính là món quà quí nhất! Thầy dựng xe xong, lột nón treo lên cẩn thận, vào bếp pha cho mình một phin cà phê. Bưng khay cà phê ra phòng khách, thầy hớp một ngụm rồi đặt xuống. Đứng lên lấy mấy quyển album trên kệ, lau bụi rồi lật ra. Trong đó, những tấm ảnh được xếp thứ tự theo thời gian, từ ngày bắt đầu đi dạy, cho đến bức ảnh mới nhất vừa chụp với học trò vào ngày nầy, năm ngoái. Thầy gọi cô đến rồi cả hai cùng xem. Những trang đầu chỉ toàn là những tấm ảnh trắng đen, với những mái tóc ngắn dài xếp theo thứ tự : Mấy đứa tóc ngắn, mặc áo ngắn ngồi ở hàng trước. Mấy đứa tóc dài, mặc áo dài đứng sau. Hàng cuối cùng là các thầy cô, cũng đứng thứ tự theo hàng ngang, nam một bên, nữ một bên. Cô chỉ tay vào một nam sinh trong ảnh, nói : -Cái em nầy hồi đó học giỏi nhứt lớp, vậy mà lại thi rớt rồi đi lính, mới đánh trận đầu là chết liền ! Cô chắc lưỡi hai ba cái, thở dài : -Nghe nói hôm chia tay với bạn bè, nó còn nói giỡn, kêu mấy đứa bạn năm sau nhớ ghé ăn đám giỗ của mình. Nào ngờ có thiệt ! Cô lại chỉ vào một nữ sinh đứng hàng trên, cũng trong tấm ảnh đó, lần nầy giọng nói còn trầm và đục hơn : -Cái em nầy vượt biên, tới bây giờ cũng chưa nghe tin tức. Thầy nhớ năm ngoái lật đến tấm hình nầy, cô cũng chỉ tay vào hai người học trò đó và cũng nói những câu y hệt. Để xua cái buồn đang phảng phất bay đi cho lẹ, thầy vội lật trang cuối. Ngón tay trỏ của thầy dừng lại trên gương mặt của một người đàn ông, ốm nhom, đứng cạnh thầy. Trông y giống đồng nghiệp hơn học trò, bởi nét mặt quá khắc khổ nên già trước tuổi. Thầy nói với cô: -Cái em nầy năm ngoái đến thăm, mang tặng một giò lan màu cà phê sữa mà mình đang trồng đó ! Cô nhìn đăm đăm rồi nói : -Em nầy hình như chỉ đến có một lần phải hông? Thầy gật đầu, nhận ra trong lời nói của cô có pha đôi chút trách móc nên nói : -Em nầy hoàn cảnh không may. Ngày xưa nổi tiếng đẹp trai, học giỏi. Bây giờ thua kém bạn bè, gia đình cũng không hạnh phúc nên đâm ra mặc cảm. Bởi vậy ít về thăm quê, cũng không dự những dịp họp lớp. Nhưng mà nặng tình với thầy cô, bè bạn lắm ! Rồi thầy lại chỉ một bức ảnh khác và nói : -Cái em nầy mới thiệt là "quái kiệt" nè ! Hồi đi học thì lười, vô lớp không chịu học, lo chọc thầy, chọc bạn. Khoái làm trò hề. Vậy mà bây giờ hết sức thành đạt. Thầy bỗng bật cười rồi nhắc cô : -Nhớ cái vụ ông già noel mà tui cứ mắc cười, không ngờ tới bây giờ mà cái tật giỡn hớt cũng không bỏ. Cô cũng cười rồi nói : -Hổng biết năm nay y có hóa trang đến ghẹo tụi mình không hả ông ? Thầy trả lời : -Chắc không đâu. Mấy chuyện như vậy chỉ thực hiện một lần cho nó độc đáo. Cô chép miệng, giọng buồn buồn : - Tính ra tụi mình dạy cũng cả mấy ngàn đứa học trò, vậy mà thành đạt chỉ năm, ba chục ! Thầy hỏi: -Bà căn cứ vào đâu mà kết luận như vậy ? Cô đáp : -Thì căn cứ vào số học trò đến thăm đó ! Đứa nào mọc mũi sủi tâm thì mới dám đến thăm thầy cô, góp mặt với bạn bè. Đứa nào mà công không thành, danh không toại, hoặc gia đạo trục trặc thì ngại đâu dám đến. Thầy nhắc cô : -Vậy sao cái cậu học trò cưng của bà, thành đạt quá trời mà chẳng thấy đến thăm, để bà nở mặt nở mày với bà con lối xóm vậy? Cô ngạc nhiên : -Ông muốn nói đứa nào ? Thầy trả lời : -Thì cái cậu...mà có lần tui đang tắm bà cũng gọi ra cho bằng được để khoe. Hôm đó y ta xuất hiện trong nhà nầy, ngồi trước mặt tui mà đâu có chào một tiếng nào. Cô nhíu mày : -Làm gì có chuyện đó. Làm gì có đứa nào như vậy? Thầy khẳng định : -Vậy là bà bị ây zem mơ rồi. Hôm trước bà chỉ tay vô ti vi, khoe nào là nó là học trò cưng của bà. Nào là ngày xưa nó chạy giỡn sao đó, đứt hết bốn cái núc áo, bà phải đơm lại giùm. Cô cười xòa : - Tui nhớ ra rồi. Hổng ngờ học trò của tui mà ông còn nhớ hơn tui nữa. Cái lần đó tụi nó chơi u, nó bị nắm áo kéo giựt ngược nên đứt hết nguyên một hàng nút. Tui thấy vậy mới chạy đi kiếm cô dạy nữ công, mượn cây kim với xin sợi chỉ đơm lại giùm. Kỷ niệm ấy làm cô vui nên cười mãi, chờ dứt cơn cô lại nói thêm : -Nó làm lớn nên chắc bận rộn lắm ! Ba cái chuyện trước mắt còn giải quyết chưa xong, hơi sức đâu mà nhớ mấy cái chuyện xa lơ, xa lắc. Mà cho dù có nhớ cũng đâu có thì giờ, mình phải thông cảm. Gặp được đứa nào là mừng cho đứa đó, nếu không thì cũng đừng nên trách... Thầy vội đính chính: -Chọc bà cho vui, chớ ai mà trách. Thời buổi nầy khó mà giữ trọn cái tình, cái nghĩa lắm ! Những đứa không ghé thăm, đâu có phải là bội bạc. Đôi khi có những lý do mà chúng không thể nào bộc lộ. Thầy đang ngon trớn nên ghẹo tiếp : -Nói gì thì nói. Học trò của tui có hiếu hơn cúa bà. Nghèo rớt mồng tơi mà kiếm được nhánh lan quí là mang tặng thầy liền. Ai như... Cô không để cho thầy nói hết, cãi lại liền : -Vậy còn cái lần ông bệnh, được học trò tui chữa trị tận tình, về nhà gặp ai cũng khoe, sao hổng tính ? Nào là nhờ có học trò của bả nên khỏi chờ lâu lắc. Nào là học trò mà có hiếu hơn con, ngày nào cũng vào thăm điều đặn. Nào là cái nghề giáo tuy thiếu thốn về vật chất, nhưng khỏe một cái là đi đâu cũng có học trò giúp đỡ... Thầy đang định đem học trò mình ra đối lại, bỗng nghe tiếng gọi cửa rộn rã : -Cô ơi ! Tụi em đến thăm cô nè ! Thầy, cô nhìn ra, năm sáu cái đầu lố nhố ngoài cổng. Cô nhìn thầy ra vẻ đắc ý, trước khỉ ra mở cổng còn kề miệng vào sát tai thầy nói nhỏ : -Để coi bữa nay, học trò ai có hiếu hơn ai nha !
|