Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 28 Tháng 3 2024, 19:57
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» MÙI ỔI - Lâm Du-Yên «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 2265 bài viết ] [ 29 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang Trang vừa xem  1 ... 98, 99, 100, 101, 102, 103, 104 ... 227  Trang kế tiếp
Người gửi Nội dung (Xem: 271252 | Trả lời: 2264)
Tiêu đề bài viết: Re: MÙI ỔI - Lâm Du-Yên
Gửi bàiĐã gửi: 28 Tháng 2 2018, 17:19
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Thầy kính ! Chị Đỗ Binh thương! Anh Bá mến !
Cám ơn Thầy, Chị Đỗ Binh , Anh Bá, đã xem!

Thưa thầy ! Các tu sĩ của Phật Giáo Hòa Hảo chỉ mặc áo choàng màu đà để cúng, chớ không may đồ ngắn nhứt là quần.
Cho nên mấy dịp viếng chùa em rất ngạc nhiên khi thấy những phật tử theo Phật giáo dòng thiền hoặc tịnh độ, mặc hai màu lam và dà để làm công quả.
Bộ đồ dà của Ngươn là do một đạo hữu tặng để đền ơn y coi mạch, hốt thuốc.
Thầy kính !
Mỗi khi viết bài cái ý nghĩ được thầy xem đã giúp em thêm hăng hái.
Em cám ơn thầy đã góp ý trong những bài viết của em, tạo cơ hội cho em bổ sung để chúng hoàn chỉnh hơn !
Em mãi mãi là một đứa học trò của thầy, rất cần những lời dạy dỗ của thầy, luôn luôn hướng về thầy bằng tấm lòng thương kính, đầy ắp tri ân như xưa.
Thầy ăn tết có vui không thầy ? Thầy đang ở Mỹ hay Tân Châu vậy thầy ?
Em kính chúc Thầy cô cùng bửu quyến một năm mới đầy niềm vui, may mắn và nhứt là dồi dào sức khỏe.

Chị mến ! Em rất đồng ý với chị là cái vị tiêu không thể thiếu trong nồi canh rau. Ý em là cái vị tiêu ấy nó không "ngọt" mà thôi !
Em có một người bạn, xúi em in sách rồi sau đó lại can, nói rằng sách ở VN mình bây giờ ế lắm !
Em vui vì được viết, đối với em có người xem là đủ rồi !
Năm mới em xin chúc anh chị và các cháu tràn trề hạnh phúc.
Xuân cũ chưa đi, xuân mới đến
Khắp nhà tràn ngập ý tình xuân
Nụ cười nở rộ nồng ấm bếp
Như tết quê xưa ống lói rền...

Anh Bá thân ! Cái món giò heo giả cầy nầy mấy "dậu nhân" ưa lắm !
Năm nay là năm chó, suy tôn món nầy chắc mấy em, cháu khuyển khoái lắm !
Chúc anh một năm Tuất ngon như nồi giả cầy của bác nấu trong bữa tiệc đoàn viên !


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: GIÓ ĐÔNG 23
Gửi bàiĐã gửi: 28 Tháng 2 2018, 20:25
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Ngoài việc trị bịnh cho Thắm, Ngươn còn kiêm luôn việc dọn dẹp khu vườn cho sạch, gọn.
Thú vui của chàng là hái rau, hái thuốc.
Mỗi sáng, Ngươn ra sân tập vài động tác thể dục rồi đi thẳng ra vườn hỏi thăm cây cỏ. Khi vào nhà hai cái túi áo to đùng của chàng thường đầy căng : Một túi chứa rau dại còn một túi đựng thuốc nam.
Vườn của Thắm rất rộng nên cô coi sóc không xuể. Khắp nơi, tàu dừa rụng đầy, chúng nằm dang tay thoải mái, đè trên mình mấy chiếc lá khô chưa được hóa kiếp.
Mấy hôm đầu Ngươn tập trung vào việc chăm sóc Thắm. Khi Thắm được tháo cái áo gối ra khỏi cánh tay và Lam cũng thuần thục trong việc giúp đỡ dì Út của mình, Ngươn liền bắt tay dọn dẹp ngôi vườn.
Chàng gom hết tàu dừa lại, róc lá rồi cột thành từng bó; Chặt, chẻ những cọng dài thòng thành những thanh củi ngắn, nhỏ, xếp ngay ngắn vào kho.
Mấy bụi chuối um tùm, tóc tai rủ rượi đều được Ngươn hớt tỉa lại cho gọn gàng. Chàng cắt bỏ lá khô, đốn những cây chuối đã cắt buồng xuống, bầm tan nát tấm thân của nó ra để bón cho mát đất. Ở những cây chuối đã trổ đủ nải, chàng cắt đi cái bắp, tìm cây chống vào, giúp nó trụ vững khi trái lớn.
Một buổi chiều, Lam đang ngồi vo gạo trên sàn nước. Cô bỗng thấy ở cuối vườn khói dâng lên cuồn cuộn. Một phần khói bay thẳng lên trời, phần còn lại trải ra thành tấm chăn dày phủ lên cây cối.
Lam buông cái nồi trong tay, lật đật nhảy xuống đất, chạy vút đi mà không kịp xỏ dép. Ngay tức khắc, đầu Lam rối nùi với các phương án phải áp dụng trong cơn hỏa hoạn. Thế rồi cô đứng sửng lại khi thấy Ngươn đang nhìn đống lá khô cháy phừng phừng bằng tia mắt có thể gọi là đắm đuối.
Ngươn không nhận ra sự hiện diện của Lam, chàng bị những ngọn lửa màu cam hớp mất hồn. Cái sở thích đốt lá khô và nhìn chúng cháy đã có trong chàng từ lâu lắm! Chẳng những thích nhìn lửa Ngươn còn mê ngắm khói.
Quê chàng ngày xưa, sau mùa lúa bà con thường đốt trụi lủi mấy cái gốc rạ để biến chúng thành phân bón. Những đám lửa đốt đồng ấy thường bắt đầu từ buổi chiều rồi cháy suốt đêm, soi sáng cả một góc trời. Những đêm ấy Ngươn thường bỏ ngủ, lén ra sau hè để nhìn cho rõ.
Có những đám cháy âm ỉ cả ngày. Ban trưa nó tan vào trong nắng, tận cho đến khi chiều xuống, ngọn khói lam mới hiện ra một cách lả lướt, bịn rịn chia tay mặt đất, bay lên trời cùng linh hồn của cỏ hoa đồng nội.
Ba tiếng “khói đốt đồng” thường khiến Ngươn dạt dào cảm xúc. Có lẽ vì dành cho nó một tình cảm quá sâu xa nên chàng có thói quen đưa mắt về cánh đồng khi trời vừa chạng vạng.
Ngươn yêu tất cả các loại khói, trừ khói trong các ống xả ngập ngụa mùi xăng dầu. Những ngày cuối năm như thế nầy, Ngươn hay bị dòng hoài niệm cuốn về nguồn. Ngày xưa, ba mươi tết chàng thường gom tất cả lá khô trong vườn lại để đốt. Khói của đống un ngày cuối năm ấy hình như chở theo tất cả nỗi niềm của đất gởi cho trời, nên thơm hơn, lả lướt hơn, quyến luyến hơn ngày thường.
Một lần Ngươn theo đoàn hành hương của nhà chùa đi thăm các xứ thuộc miền trung của đất nước. Một ngọn lửa từ xa thu hút tầm mắt của chàng. Trời bỗng trút nước xuống một cách đột ngột khiến đám lửa trên đỉnh đồi đang cháy phừng phừng ấy bỗng leo lét, tắt ngắm rồi tỏa khói nghi ngút.
Cái ý nghĩ rằng trời và đất đang giao hoan nhau khiến chàng cảm khái đến lịm người. Khu vườn cằn cổi trong chàng bỗng trổ liền một đóa hoa dại dột :

Mưa là tình ý của trời
Trao cho đất để ngõ lời yêu đương
Khói là lòng đất vấn vương
Dâng cao, đáp lại tình thương của trời…

Lam nhìn cái dáng bất động của Ngươn, định trách anh đốt lửa làm cô hết hồn nhưng chẳng nỡ. Cô thích thú khi nhận ra ẩn trong vẻ mộc mạc, hiền lành ấy là một tâm hồn đa cảm. Cô thấy Ngươn sao mà giống cái ao nhỏ trong vườn nhà mình ngày xưa. Có một lần, cái mặt nước trong veo, tỉnh lặng ấy khiến cô nẩy ra ý định nhảy vào để quậy cho đục chơi. Lam cứ ngỡ là nó cạn xợt, liền xăn quần bước vào, thế rồi hết hồn vì nước dâng cao đến ngực.
Không dám làm mất đi cái khoảnh khắc quý giá của Ngươn, Lam trở vào nhà.
Chiều hôm ấy Lam nấu một bữa ăn ngon tuyệt, khiến Thắm, vốn rất tiết kiệm lời khen cũng buột miệng :
-Con nhỏ nầy có nghề mà giấu nghen! Tao mà biết mầy nấu ăn giỏi như vầy thì đâu có nai lưng ra cõng hết cái bếp. Nồi canh rau ngon quá! Ăn với món khô cá lóc ngầu bà nầy hết sức hợp.
Lam chỉ vào Ngươn, giải thích :
-Không phải nhờ một mình tui đâu dì ơi! Nồi canh ngon là do rau non, mới hái còn tươi rói. Chín chục phần trăm là nhờ công lao của nhà cung cấp nầy nè!
Ngươn cười :
-Công lao gì? Rau dại mọc lềnh khênh ra đó, ai mà hái không được .
Rồi chỉ vào cái món nằm trong dĩa, y hỏi chung chung :
-Món nầy gọi là “ngầu bà “ hả? Cái tên nghe ngộ quá!
Thắm giải thích :
-Mấy món nào mà tẩm đường, mỡ và nước mắm vô chung, ăn có vị mặn mặn, ngọt ngọt, béo béo thì được gọi bằng cái tên chung là "ngầu bà".
Ngươn gắp một miếng nhỏ đưa lên miệng nhai từ từ.
Nuốt xong chàng gật đầu một cái rồi khen :
-Ngon quá! Món nầy làm như thế nào vậy cô Lam?
Lam đáp :
-Đầu tiên phải rửa khô cho sạch rồi luộc mềm. Vớt ra, xé nhỏ, lọc bỏ xương, để vô rỗ thưa xóc cho ráo nước. Bắt chảo lên bếp, cho mỡ vào, chờ mỡ nóng, bỏ tỏi, củ hành bầm nhuyễn vô phi cho thơm rồi cho khô vào xào với lửa riu riu. Tiếp đó rắc đường, đảo đều tay cho tới khi đường kéo chỉ mới rưới nước mắm vào. Rưới nước mắm ít thôi, chủ yếu tạo mùi vì khô đã mặn sẵn. Nghe thơm lừng là nhắc xuống rồi rắc tiêu vào .
Thắm bổ sung :
-Đó là món mặn để ăn cơm. Còn món ngọt như khoai cao ngầu bà thì làm cũng như vậy. Cũng luộc khoai cho chín rồi lột vỏ. Phải thắng đường với mỡ cho hơi kẹo kẹo rồi mới thả khoai vào mà xóc. Món nầy thì không cho nước mắm, chỉ bỏ chút xíu muối thôi, đường thiệt nhiều để tạo vị ngọt.
Hôm nay cánh tay Thắm đã hoàn toàn bình phục. Đây là lần đầu tiên cả ba ngồi ăn cơm với nhau. Mâm cơm không dọn ra nhà trước mà được đặt trên cái giạt tre sau nhà gần giàn rau. Nhờ vậy mà thấm đượm cái không khí thân mật. Nồi cơm để cạnh Lam, cô cứ rình chờ Ngươn đặt cái chén trống không xuống là chụp lấy rồi bới đầy vun.
Lam cứ liên tục gắp khô vào chén Ngươn khiến Thắm phải gắt :
-Mầy bắt ăn cái món nầy nhiều quá không tốt đâu?
Lam hỏi như cự :
-Tại sao không tốt?
Thắm đáp :
-Mỡ nè, đường nè, muối nè! Toàn chất béo, chất ngọt, chất mặn. Mấy cái thứ bác sĩ chê không hà!
Thấy Lam xịu mặt, Ngươn an ủi :
-Không sao đâu! Nhờ ngon miệng nên cơ thể làm việc sung lắm! Ba cái chất đó cho dù kỵ nhứt, cũng được biến thành đồ bổ hết ráo!
Rồi tiếp :
-Mấy khi mới có một bữa ngon như vầy! Cô Lam không gắp chắc tui cũng xin thêm.
Chàng nói như phân trần:
-Bây giờ trăm tội đổ lên đầu cái ăn. Từ khi bà con lạm dụng phân bón và thuốc trừ sâu thì thực phẩm đang ở lãnh vực bạn bỗng nhảy sang vị trí thù địch. Chúng bị săm soi e dè chớ không được chào đón nồng nhiệt như trước. Hiện thời, cái câu nói ở cửa miệng của bà con là “không ăn thì chết liền, ăn thì chết từ từ “.
Lam thở hắt ra :
-Như vậy cũng còn đỡ. Đây rồi đến lúc họ đổi thành "ăn thì chết liền còn không ăn thì chết từ từ ". Lúc đó mới mệt à nghen! Coi bộ cũng sắp rồi đó!
Ngươn phụ họa :
- Tui có một bà bệnh nhân rất đặc biệt. Bả chỉ dùng thức ăn làm từ cà rốt và khoai lang, khoai ngọt. Tóm lại là những thứ nằm trong lòng đất mà thôi!
Lam ngạc nhiên :
-Tại sao vậy?
Ngươn giải thích :
-Bả cho rằng mấy cái loại đó không bị thuốc trừ sâu xịt lên trực tiếp. Nó ít độc hơn mấy loại rau trái khác!
Lam gật gù :
-Cũng có lý chớ bộ!
Ngươn nhìn Thắm rồi nói :
-Mấy cây dừa lão hết rồi! Trái bị rụng nhiều lắm! Ra vườn nhớ đội nón bảo hiểm cho chắc ăn. Nhứt là cẩn thận đừng có đứng hay ngồi dựa gốc dừa.
Lam bỗng bật cười rồi nói thơ:

-“Vân tiên ngồi dựa gốc dừa
Dừa khô rớt xuống bể đầu Vân Tiên”

Ba người cùng cười ra tiếng. Thắm ngưng trước để nói :
-Tui tính kêu mấy đứa nhỏ trong xóm đốn hết mà tụi nó tính công mắc quá!
Ngươn nói :
-Nếu đã có ý định đó thì để tui nhờ mấy em bên chùa qua tiếp một tay…
Chàng dừng lại rồi ngập ngừng nói tiếp :
-Tui có cái ý nầy, đâu Út nghe coi được hông?
Thắm giục :
-Thì nói đi!
Ngươn tằng hắng :
-Mấy cây dừa đó đừng cưa sát góc. Chừa khoảng một thước rưởi lại để đó.
Lam chậ hỏi :
-Chi vậy ?
Ngươn đáp :
-Bây giờ bông thiên lý đang được ưa chuộng, giữ mấy gốc dừa đó lại để làm giàn cho nó bò lên. Trồng chừng vài chục gốc là hái bán đủ tiền chợ.
Lam phấn khởi xúi :
-Được đó dì Út, làm liền đi! Mai mốt nó trổ bông, mình hái rồi đổ bánh xèo bằng bông thiên lý. Hổng chừng còn ngon hơn điên điển.
Thắm trề môi :
-Mầy sang quá hén! Biết thiên lý bao nhiêu tiền một ký hông?
Lam hỏi dồn :
-Bao nhiêu?
Thắm tỉnh bơ :
-Tao hổng biết! Nhưng nghe nói mắc lắm! Cái lương cô giáo về hưu của mầy không rớ tới nổi đâu! Đừng có mơ cho mệt con ơi!
Ngươn hỏi :
-Cô Lam có muốn trồng không? Tui có giâm mấy chục nhánh đang gửi nhờ trong chùa, để đem về cho Út rồi xớt bớt cho cô một cây.
Lam trêu :
-Tại sao dỉ tới mấy chục nhánh mà tui chỉ một?
Ngươn đáp :
-Một nhánh thôi cô ăn cũng đủ mệt rồi! Trồng nhiều ăn đâu xuể. Đem bỏ thì tiếc mà ngày nào cũng ăn, riết rồi ngán ngược. Hết thích nữa uổng lắm !


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: NT2 - Re: MÙI ỔI - Lâm Du-Yên
Gửi bàiĐã gửi: 01 Tháng 3 2018, 09:46
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2446
Cám ơn em Lamduyen đã có những lời tốt đẹp dành cho thầy ! Thầy hiện đang ở TC. Tết ư, cũng tạm gọi là nhưng không náo nức nhu thuở xưa.

Thân mến
NT 2


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: GIÓ ĐÔNG 24
Gửi bàiĐã gửi: 01 Tháng 3 2018, 19:26
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
CHƯƠNG NĂM
Vừa dắt xe xuống đò là Lam nghe tiếng gọi giựt ngược :
-Cô Ba, cô Ba!
Lam hất vành của chiếc nón lá lên khỏi trán, đưa mắt nhìn về phía có giọng nói quen thuộc đó.
Không chờ Lam chào, cô Sáu, láng giềng gần nhất, cả nghĩa đen lẫn bóng, hỏi liền :
-Cô đi đâu cả tuần lễ nay vậy?
Lam hỏi lại :
-Sao chị biết tui hổng có ở nhà?
Cô Sáu đáp :
-Cái điện thoại nhà cô ngày nào cũng reo từ sáng tới khuya cho nên tui mới biết đó chớ ! Tụi tui lo quá chừng chừng! Ba con An ổng nói hổng chừng cô bị trúng gió hay té xỉu trong nhà. Con An nó lật đật chui lỗ chó qua coi thử. Nó thấy nhà đóng cửa kín bưng, kêu om sòm mà không nghe cô lên tiếng. Nó nói chắc là cô đi vắng. Vậy chớ tui cũng phập phồng không yên. Đã vậy có một con chuột xạ bị con Mực nhà tui vật chết rồi chê hôi. Nó hổng thèm ăn mà nhét vô bụi, thúi rùm làm cả nhà tui hết hồn!
Giọng cô Sáu vừa mừng vừa trách móc :
-Ông nhà tui ổng tưởng tui với cô mích lòng, ổng theo hỏi tui hoài. Ổng nói mọi lần đi công chuyện chừng hai ba ngày là cô đưa chìa khóa nhờ con An qua tưới cây giùm, lần nầy sao im ru. Ổng còn rầy tui, nói lối xóm tối lửa tắt đèn có nhau, ai gặp chuyện gì mình phải biết để giúp cho kịp. Hồi nào tới giờ hai nhà đối với nhau như bát nước đầy. Cô ở có một mình, cần người lân cận dữ lắm! Chắc tui phải làm chuyện gì tày đình cô mới giận đến vậy! Ổng biểu tui phải qua xin lỗi cô một tiếng. Tui nói hoài mà ổng không chịu tin. May mà tui nhớ ra ngay trước đó cô có bưng cho tui một tô bí hầm dừa, tui nhắc cái rồi ổng mới chịu im, hông thôi cứ cằn nhằn cử nhử nghe mà nhức xương.
Lam cảm động quá, nói :
-Xin lỗi chị Sáu nghe! Tui đi đám giỗ bà cố ngoại, tính chiều về nên đâu có gởi nhà làm chi! Nào ngờ bà dì bả té lọi tay, trặc chưn. Dĩ cũng ở một mình nên tui phải ở lại nuôi.
Cô Sáu hớt hải :
-Mèn ơi! Phải dì Út hôm bữa qua đây thăm cô đó hông? Bây giờ dĩ sao rồi?
Lam đáp :
-Cái tay mạnh rồi nhưng cái chưn chưa lành, đi còn phải chống nạng. Tui tính lát nữa ghé qua thăm chị để gởi nhà rồi qua bển với dĩ nữa.
Rồi hỏi tiếp :
-Chắc cái giàn mồng tơi của tui nó héo queo rồi hả chị?
Cô Sáu phật ý :
-Ngày nào con An cũng chui qua đó tưới, héo sao được?
Lam bùi ngùi :
-Cám ơn chị quá!
Đò cặp bến, Lam dắt xe đi trước, cô Sáu lót tót theo sau. Thấy hai tay cổ xách hai cái túi ni lông bự bành ky, coi bộ nặng nề. Lam hỏi :
-Chị đi chợ sớm quá hén! Sao hôm nay chịu khó đi qua tới bên đây? Mua cái gì mà đùm đùm, đề đề vậy?
Cô Sáu đáp :
-Tui mua vải thay cái màn cửa buồng. Cái màn đang treo cũ quá nên phải thay cái mới. Với mua mấy bộ tự sự, mấy chùm bông giả bằng vải ni lông. Tết tới rồi phải lo dọn bàn thờ cho đẹp. Tui cũng mua một chục chén, bốn cái tô. Ba cái tô chén cũ mẻ tui bỏ bớt, phải mua chêm vô cho đủ xài.
Rồi cổ nói tiếp:
-Chừng nào cô gặp dì Út, cho tui gởi lời hỏi thăm dĩ nghe! Hai dì cháu cô ngộ quá! Ai cũng lịch sự hết sức mà hổng chịu lấy chồng…
Lam sợ cái chủ đề " lấy chồng" nầy lắm, nên lật đật ngắt lời :
-Chị máng hai cái túi lên ghi đông xe đi rồi lên đây tui chở cho.
Cô Sáu làm theo rồi giành :
-Để tui chạy cho, cô ngồi đàng sau đi.
Lam hỏi :
-Chị chở tui nổi hông đó?
Cô Sáu cười :
-Tui ốm chớ hổng có yếu đâu nghe. Hôm bữa ba con An đau trĩ đó, tui chở ổng chớ ai? Cô nặng chừng hơn phân nửa ổng chớ mấy. Nhầm nhò gì!
Lam ngồi bỏ chưn qua hai bên hai bên cho chỉ dễ chở, rồi hỏi :
-Ảnh sao rồi chị? Cắt chưa?
Cô Sáu nói :
-Rồi! Để tới bữa nay chắc ổng hui nhị tỳ mất tiêu rồi! Giỏi lắm cũng chỉ còn da bọc xương. Cái thứ bịnh gì đâu mà nó hành trời ơi, đất hởi! Bởi vậy hồi nhỏ cái mặt tui mà nhăn nhăn, nhó nhó là bị má tui chửi phủ đầu liền. Bả hỏi : “Bộ mầy bị bịnh trỉ hả?”
Lam hỏi tiếp :
-Tốn tiền nhiều hông chị?
Cô Sáu thở dài :
-Mười mấy triệu đó cô. Tui bậm gan đưa ổng lên Sài gòn làm cho chắc ăn.
Lam chắc lưỡi :
-Tệ quá! Vậy mà tui hổng biết để qua hỏi thăm một tiếng!
Cô Sáu cười :
-Ổng mắc cỡ dữ lắm! Giấu quá trời đâu có nói cho ai biết!
Tới nhà Lam chị Sáu thắng xe. Lam can :
-Chạy qua nhà chị luôn cho tiện.
Chị Sáu lại gò lưng lấy trớn. Lam bỏ hai cái chưn xuống đất đẩy phụ. Chỉ đạp chưa được mười cái là dừng. Nghe tiếng thắng xe An, cô con gái út của chị Sáu, đang quét sân bèn dừng chổi ngẩng mặt lên nhìn. An nhảy tưng lên một cái, nhưng không phải mừng má mình mà mừng Lam :
-Cô Ba về rồi! Hổm rày con trông cô quá trời! Trong bụng cứ nghi cô bị bắt cóc mà không dám nói! Tối nào đốt nhang con cũng cầu xin trời phật phù hộ cho cô.
Lam cười :
-Cô xin lỗi nghe! Cám ơn con hổm rày tưới rau giùm .
An cười :
-Có gì đâu cô!
Lam nhảy xuống đất. Cô cầm lại cái ghi đông từ tay chị Sáu rồi leo lên yên, nhấn bàn đạp đánh một đường cong để cho xe quay đầu lại.
Con An gọi vói theo :
-Có trái đu đủ hườm hườm rồi đó, cô nhớ hái đem dú nghe!
Lam quay lại cười và gật đầu, rồi đạp một cái vù.
Đúng như lời cô Sáu nói, tiếng điện thoại từ trong nhà đang réo sôi, réo sục. Lam không kịp đá cây chống xuống. Cô dựng thí mạng chiếc xe vô hàng rào, móc chìa khóa ra mở cửa cổng. Cũng không kịp đóng cổng lại, lật đật mở cửa nhà rồi chạy ào vô chụp liền cái điện thoại :
-A lô!
Tiếng reo thảng thốt của Đông từ đầu dây bên kia :
-Cô!
Lam vừa nói vừa thở gấp:
-Cô xin lỗi!
Đông hỏi, giọng hơi rung :
-Cô có sao không?
Lam đáp :
-Cô không sao! Cô về thăm bà dì với ăn đám giỗ bà cố mà quên cho Đông hay! Chắc ngày nào Đông cũng gọi cho cô hết hả?
Đông không muốn Lam ngại nên nói dối :
-Đâu có! Em mới vừa gọi cho cô thôi!
Lam hỏi lại :
-Vậy sao Đông hỏi cô có sao không?
Đông đáp :
-Tại em nghe cô thở hổn hển như đang bị ai đuổi chạy vắt giò lên cổ vậy.
Lam cười :
-Cô nghe tiếng chuông reo từ ngoài cổng, cho nên…
Đông hỏi tiếp :
-Dì cô bị gì mà cô về thăm vậy?
Lam nói :
-Thật ra cô về ăn giỗ, định đi trong ngày rồi về liền. Nào ngờ dì cô leo cây me bị té lọi tay nên phải ở lại săn sóc, tại dĩ cũng làm lính phòng không như cô vậy!
Đông ngạc nhiên :
-Dì của cô chắc cũng phải tròm trèm bảy mươi, vậy mà còn trèo cây nổi sao?
Lam cười :
-Đâu mà có! Dì Út cô còn nhỏ hơn cô tới năm ngày tuổi lận! Dĩ còn khỏe lắm! Đừng có nói leo cây me, mấy năm trước dĩ còn leo cây dừa nữa đó!
Đông hỏi:
-Cô có biết leo cây hông cô?
Lam đáp :
-Ở xóm cô con nít đứa nào cũng biết leo cây hết ráo!
Đông hỏi :
-Vậy sao? Bộ người lớn không rầy, không coi chừng hả?
Lam cười :
-Coi chừng sao xuể. Với lại cũng không nỡ cấm .
Đông ngạc nhiên:
-Sao vậy?
Lam giải thích :
-Đông hổng biết chớ, không có gì thú vị hơn là trèo cây, hái trái rồi ngồi ăn tại chỗ.
Đông cười ra tiếng, Lam hỏi :
-Cười cái gì ?
Đông vẫn còn cười, đáp :
-Tưởng tượng cái cảnh cô trèo cây em thấy vui vui. Bộ cô thích trèo cây lắm hả?
Lam gật đầu, rồi nói :
-Con nít nhà quê đứa nào mà không thích? Những ngày nghĩ hè cô ở ngoài vườn nhiều hơn trong nhà. Cô với mấy đứa bạn hay rủ nhau leo cây. Tụi cô còn thi đua với nhau. Đứa nào cũng ráng trèo lên cao nhứt, ngồi chễm chệ ăn rồi liệng vỏ, phun hột xuống đầu mấy đứa kia.
Đông hỏi :
-Cô có bị té chưa?
-Té rồi!
-Té cây gì?
-Cây ổi!
-Có sao không?
-Lọi tay! Ba cô đốn cái cây đó luôn! Ông tuyên bố một câu xanh rờn, cô mà còn leo là ổng đốn hết vườn, không chừa lại một cái cây nào. Từ đó cô giải nghệ luôn!
Đông hỏi :
-Cô còn thích leo cây không?
Lam lại gật đầu theo thói quen. Đông lập lại câu hỏi. Lam lại nhớ ra, lại cười, lại đáp:
-Còn chớ sao không? Cô thích cái cảm giác ngồi trên cây ngó ông trời lắm! Hồi ba cô còn sống, lúc ổng vắng nhà cô có leo một vài lần. Từ khi ba cô mất cô hết dám leo nữa .
Đông ngạc nhiên :
-Sao vậy? Đáng lẽ ngược lại mới đúng!
Lam giải thích :
-Cô sợ ba thấy cô còn trèo cây nên cứ quanh quẩn coi chừng, không yên bụng đi đầu thai.
Đông ngậm ngùi :
-Có ba thích quá!
Lam chợt nhớ ra nên hỏi :
-Ba Đông mất lúc Đông mấy tuổi ?
Đông đáp :
-Mười một tuổi! Em còn nhớ lúc đó mình vừa đậu đệ thất. Em trông ba về để khoe, nào ngờ!
Đông nói tiếp :
-Ba chưa kịp đánh em một roi nào, chưa kịp rầy em một câu nào để em giận, em ghét. Cho nên…
Lam nói đùa để ngăn giọt nước mắt sắp trào :
-Mai mốt cô sẽ rầy Đông, sẽ đánh Đông để khi cô chết Đông không phải buồn nghe!
Đông cười gượng gạo, đáp :
-Ai cho cô chết đâu mà đòi!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: MÙI ỔI - Lâm Du-Yên
Gửi bàiĐã gửi: 01 Tháng 3 2018, 20:01
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Thầy kính !

Hình như mỗi dịp tết thầy đều về thăm quê phải hông thầy ?
Em cũng cảm thấy tết như ngày càng nhạt đi ! Đối với em có lẽ cái tết đẹp nhất là cái tết đầu tiên khi em vừa biết tết là gì.
Năm nào em cũng ăn tết mình ên ! Coi nhà cho con cháu đi chơi ! Em nằm đưa võng tòn teng cả ngày, cố nhớ lại những bộ đồ mới, những món ăn và tiếng ống lói ngày xưa. Nhớ rồi buồn nên sáng mùng hai là đã khóc !
Em xin chúc thầy ngày thêm vui khỏe, chúc thầy tìm lại được hương vị tết xưa không chỉ một lần.

Đứa học trò nhỏ của thầy
Lâm thị Diệu


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: NGV - Re: MÙI ỔI - Lâm Du-Yên
Gửi bàiĐã gửi: 01 Tháng 3 2018, 22:07
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2446
Cảm ơn Diệu rất nhiều. Mến chúc Diệu cùng các cháu năm mới Mậu Tuất nhiều sức khỏe, vạn sự tốt lành.

Tết bên này buồn lắm. Mấy chục năm nay sống xa quê nên Tết cũng không còn như xưa. Đêm giao thừa cúng Ông Bà xong là đi ngủ, sáng lái xe đi cày. Chỉ có ngày thứ bảy, mùng 2 mấy đứa con về rồi cả nhà ăn cơm chung.


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: GIÓ ĐÔNG 25
Gửi bàiĐã gửi: 02 Tháng 3 2018, 18:37
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Lam hỏi :
-Chắc mẹ Đông thương Đông nhiều nhứt hả?
Đông đáp, giọng buồn hiu :
-Không còn nhứt nữa rồi!
Rồi nói thêm :
-Bây giờ em với mẹ còn không liên lạc với nhau.
Lam ngạc nhiên:
-Sao vậy? Cô thấy thường thường khi xa nhau ta hay nghĩ tốt về nhau và thương nhau nhiều gấp đôi. Đông thương mẹ đến nổi không ưa ông cha dượng nữa mà!
Đông thở dài :
-Tại mẹ gom hết tình lẫn tiền của em gửi về cho ổng nên em mới...
Rồi Đông thở dài:
-Đồng tiền là loại thuốc tẩy cực mạnh làm phai mờ các thứ nhanh chóng, kể cả tình cảm cô ơi! Em thấy thương cho mấy người mang cái họ Việt kiều nhiều lắm! Một phần vì thương gia đình, một phần vì tính sĩ diện nên một số người, trong đó có em, tự biến mình thành bò sữa, bị vắt tơi bời…
Lam chép miệng :
-Nói thiệt với Đông, nhà cô không có ai là Việt kiều, nhưng cô vẫn mang ơn những người con xa xứ như Đông lắm! Nhờ có họ mà kinh tế nước nhà mới có điều kiện để phát triển, chớ hông thôi…
Rồi hỏi tiếp :
-Bây giờ mẹ Đông vẫn khỏe hả? Vẫn ở chỗ cũ hả Đông?
Đông đáp :
-Em đem mẹ, ông tía dượng và hai thằng em một mẹ khác cha qua đây rồi. Bởi vậy nên mới va chạm đến tóe lửa, nên mới ra nông nổi…
Rồi Đông tâm sự :
-Em đâu cần gì nhiều, chỉ mong mẹ vẫn là mẹ của em như ngày xưa. Thế nhưng mẹ đã hoàn toàn thay đổi. Mẹ làm cho em thất vọng quá!
Lam an ủi :
-Thôi! Đông đừng buồn nữa! Hãy tha thứ cho mẹ để sống một cách thoải mái! Đừng làm mất mẹ rồi mất luôn niềm vui trong cuộc sống.
Đông thở dài :
-Nói thì dễ nhưng làm thì khó lắm cô ơi!
Lam cười buồn :
-Hồi đó có nhiều lần cô giận má mình ghê lắm! Cô đã nói nhiều câu làm má đau lòng. Đến chừng má mất rồi chính những lời nói đó gậm nhấm trái tim cô mỗi ngày. Thậm chí cô nằm chiêm bao thấy má nói má đã tha thứ cho cô. Cô tin rằng má biết cô bị dằn vặt nên hiện về báo mộng.
Lam dừng lại thở dài rồi tiếp :
-Cho dù không mơ thấy, cô vẫn biết má đã tha thứ cho cô, bởi có cha mẹ nào mà không tha thứ cho con cái. Thế nhưng cô vẫn chẳng thể nào thôi ray rức. Cô rất muốn đánh đổi quảng thời gian còn lại nầy để được nói với má một câu: “Con thương má lắm! Xin má tha lỗi cho con!”
Đông thở dài :
-Em biết rằng khi mẹ qua đời em sẽ đau khổ vô cùng. Thế nhưng…
Lam nói :
-Ráng đi Đông! Hãy tha thứ cho mẹ khi còn kịp. Hãy khai thông dòng chảy tình cảm của Đông với mẹ, hãy nói với mẹ những lời thương yêu mà Đông còn giấu tận đáy lòng. Tất cả những gì Đông có hiện nay mẹ đều có đóng góp, kể cả lòng hờn giận mà Đông dành cho mẹ.
Lam nói với Đông mà như nói với chính mình.
Cô nuốt nỗi ngậm ngùi xuống rồi tiếp :
-Dù vô tình nhưng cô cũng là một trong những người đã làm cho Đông đau khổ. Đông chẳng những tha thứ mà còn dành cho cô rất nhiều thiện ý nữa! Mẹ của Đông xứng đáng được hưởng điều đó gấp ngàn lần cô mà! Đông hãy nghĩ đến cô để xí xóa và thương mẹ nhiều hơn!
Đông xúc động, nói :
-Em cám ơn cô rất nhiều! Em hứa ráng làm theo lời khuyên của cô! Em vô cùng hãnh diện vì được làm học trò của cô. Cô tốt lắm, cô có biết không?
Lời khen được thốt lên một cách hết sức chân thành của Đông làm Lam nghe chua xót. Mới mấy bữa trước dì Út cũng khuyên Lam những câu tương tự và Lam đã trả lời dì như thế nào?
Lam nhớ lại cái câu danh ngôn mà ngày xưa cô rất bực bội khi nghe “Hãy làm những gì tôi nói, đừng làm những gì tôi làm “. Thuở ấy Lam cho rằng người thốt lên câu đó, chẳng những là kẻ đạo đức giả mà còn trơ trẽn nữa. Bây giờ Lam đã hiểu, con đường từ “muốn” đến “thực hiện” xa xôi lắm! Có khi đi hết đời người cũng chưa đến được.
Lam tự hỏi tại sao tất cả các việc tốt cho dù hết sức đơn giản lại khiến người ta ngán ngược đến độ bó tay thúc thủ. Trong khi những điều xấu thì lại hấp dẫn cho tới nổi không thể cưỡng lại được.
Ngày xưa khi thấy mấy đứa bé chừng ba bốn tuổi, quỳ bên chân giường cầu nguyện :
-”Lạy chúa, xin giúp con tránh xa những cám dỗ “
Lam đã cười thầm, vì nghĩ :
-“Mới bây lớn thì có cái khỉ gì cám với dỗ mà tránh!”
Thế nhưng bây giờ Lam tin rằng con người ta được sinh ra cùng một lượt với nỗi cám dỗ. Cái thiện và cái ác đều được gieo mầm. Tại sao có những người mà cái đau đớn, nỗi thống khổ của người khác lại cho họ một cảm xúc gần giống như khoái lạc? Tại sao bầu vú của mẹ bị sưng tấy vì những chiếc răng sữa? Tại sao tận thẫm sâu trong tâm hồn, ta vui khi thấy người yêu ta đau khổ vì ta?
Một phút đã trôi qua, cả hai đều dùng khoảng thời gian ấy để tự vấn. Lam đang xót xa vì những điều bất thiện trong cuộc sống thì bị Đông kéo về thực tại :
-Cô còn đi nuôi bà dì của cô không?
Lam đáp vội :
-Còn chớ!
Đông nói :
-Vậy cho em xin số "xeo phôn" của cô đi!
Lam lắc đầu, cười :
-Cô đâu có xài di động!
Đông thất vọng :
-Như vậy thì làm sao em liên lạc với cô được ?
Lam suy nghĩ mấy giây rồi nói :
-Để cô cho Đông cái số của bà dì. Đông có sẵn giấy, bút không để cô đọc cho ghi .
Đông lật đật :
-Cô chờ một chút …Rồi, đọc đi!
Lam căn dặn khi đọc xong một dãy chữ số cho Đông :
-Đông phải gọi về đây trước, nếu không nghe cô trả lời thì gọi mới gọi vào cái số nầy nghe. Còn nữa, nếu nghe tiếng của người phụ nữ lạ thì phải cúp liền lập tức nghe chưa!
Rồi nhấn mạnh :
-Cúp liền đừng nói tiếng nào hết!
Đông do dự :
-Như vậy là bất lịch sự lắm đó cô!
Lam đáp, dứt khoát :
-Thây kệ! Đó là bà dì Út của cô chớ không ai khác! Đông mà trả lời là bị bả ví tới cùng liền, bị truy hỏi sát rạt hổng chừng còn bị bức tử nữa đó!
Đông cười phá lên:
-Kinh khủng tới mức đó sao?
Lam nhấn mạnh :
-Cô nói thiệt đó, không có giỡn đâu! Bà dì của cô, bả đang nôn gần chết! Bả chỉ muốn thấy cô…
Nói tới đó Lam bỗng nghẹn họng ngang xương, cô nín thinh luôn.
Đông đáp vội :
-Em biết rồi. Cô yên tâm đi!
Rồi hỏi tiếp :
-Chắc dì của cô thương cô nhiều lắm hả?
Lam gật đầu :
-Ừ!
Rồi hỏi lại, dù đã biết câu trả lời :
-Sao Đông biết?
Đông cười :
-Dễ quá mà! Cái cách dì ấy quan tâm tới cô; Cái cách dì ấy tra gạn bạn bè cô; Cái cách cô bực bội...Mấy thứ đó y hệt như em với mẹ ngày xưa .
Lam lại hỏi :
-Vậy sao?
Đông thở dài :
-Hồi đó mỗi lần thấy em đi học về mà cái mặt buồn hiu là mẹ lại hỏi : “Bộ hôm nay trả bài hổng thuộc hả? Bộ làm bài không được? Bộ bị ai ăn hiếp? Vân vân và vân vân. Mẹ đâu có biết là em ghét nghe mấy câu hỏi đó gần chết! Cho nên mấy lúc bị như vậy em phải đi lang thang không dám về nhà, để khỏi phải trả lời, khỏi phải nói dối.
Lam cười :
-Má cô cũng hỏi y chang! Thế nhưng cô lại cảm động, có khi khóc hu hu.
Đông tâm sự tiếp :
-Em ghét nhứt là mỗi lần có bạn đến nhà. Con trai con gái gì cũng vậy. Tụi nó đều bị mẹ vặn hỏi là trong lớp em học như thế nào? Được thầy, bạn nào thương? Bị ai ghét? Rồi đều gởi gắm : "Con ráng coi chừng nó giùm dì nghen! Coi lớn xác chớ nó còn khờ lắm! Làm em bị mất thớ với tụi nó quá trời!
Đông lại hỏi :
-Chắc dì cô hay làm cho cô bực mình lắm hả ?
Lam gật đầu theo thói quen dù biết Đông không thấy .
Cô nói:
-Dì cô giống như cái áo len dày mo vậy đó! Giúp cô ấm áp khi trời lạnh, nhưng vẫn cảm thấy gò bó, khó thở, nhứt là khi gài kín hết mấy cái núc. Đôi khi chịu không nổi phải cởi ra.
Đông hỏi :
-Còn em thì sao hả cô? Em là cái gì? Là ai đối với cô?
Lam cười hì hì, làm thinh.
Đông nhắc :
-Em là gì của cô?
Lam nói bằng giọng cà rỡn để giảm bớt tầm quan trọng của câu hỏi :
-Em là Nguyễn Đông, là người cho cô mượn dép, là người cong lưng đạp xe chở cô trên con đường núi, là cậu học trò mà ngày xưa và cả bây giờ, làm cho cô đỏ mặt nhiều nhứt !


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: GIÓ ĐÔNG 26
Gửi bàiĐã gửi: 03 Tháng 3 2018, 19:08
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Hình ảnh cái lưng ốm ốm, dài dài, cùng tấm áo trắng đẫm mồ hôi của cậu học sinh trẻ măng ngày nào chợt hiện ra khiến Lam xúc động.
Lam khen Đông nhưng giọng lại bùi ngùi:
-Hồi đó Đông khỏe ghê, con đường đó dốc ơi là dốc! Cô đạp xe một mình còn mệt hộc xì dầu, vậy mà Đông chở cô chạy phom phom, không nghe than một tiếng!
Đông đáp :
-Giành giựt dữ lắm mới được chở cô, khoái muốn chết mà than cái gì? Lúc đó em ước ao chạy thẳng lên đỉnh núi, vái có cái gì làm cho em và cô bị mắc kẹt rồi ở trên đó luôn!
Rồi nói thêm :
-Phong cảnh ở đó đẹp ghê cô hén! Nhứt là vào những buổi chiều, lúc mà những đám mây rủ nhau tập trung lại trên đỉnh núi để ngủ.
Lam phụ họa :
-Không biết ai đem phượng vỉ trồng đầy trên núi, chúng trổ bông đỏ rực, đứng mút ngoài chợ, cách cả chục cây số vẫn còn thấy. Đẹp nhứt là cái cây phượng tuốt trên cao. Nhìn như thể có một người nào đang sống thêu lêu một mình trên đó, đốt lửa để sưởi ấm, để nướng khoai, để nhìn cho đỡ buồn.
Cô trầm giọng thật thấp như nói với chính mình :
-Thời gian đó sao mà vui! Mấy thầy, cô trò được ở chung, nấu cơm ăn chung, làm cái gì cũng chung. Tụi em giành hết không cho tụi cô đụng tay vô thứ gì. Cơm thì ngày nào cũng khét, mà rồi xúm nhau vét sạch trơn. Món ăn thì cứ rau sam, rau dền cơm luộc chấm nước mắm giầm hột vịt …
Đông phụ họa :
-Cái nhà tắm thì vừng bằng lá, cách nhà rất xa, hết sức bất tiện. Mỗi lần mấy cô tắm là đám đàn ông con trai tụi em kéo nhau đi lên núi.
Đông kể lể :
-Cực nhất là lúc đi lấy nước, phải leo thật cao mới có, xách được một thùng nước còn đầy về tới nhà là cả một kỳ công. Tụi em múc nước đầy thùng xong là nhảy xuống tắm! Nước lạnh đến đánh bù cạp. Hai hàm răng hết đá rồi đạp vào nhau nghe lanh canh, lập cập.
Lam rầy :
-Vậy là tụi em tắm luôn trong chỗ lấy nước nấu ăn hả?
Đông trấn an :
-Cô đừng có lo, tụi em hứng nước tuốt trên nguồn, sạch sẽ, trong lành không nhiễm chút xíu gì là ô uế! Toàn hy rô với ốc xy, không có chút cạc bon nào hết!
Lam chắc lưỡi:
-Tội nghiệp mấy em quá, phải đi lấy nước cực như vậy mà tụi cô đâu có biết. Tại tụi em cứ cản không cho phụ nữ đi theo sợ bất trắc nên mới cực như vậy. Nếu không tụi cô đã có cái kỷ niệm tắm suối để nhớ cả đời mà tụi em cũng không phải vất vả.
Đông tiếc rẻ:
-Nhóm mình ở có nửa tháng là về uổng quá! Không biết mấy cái chữ mình trao, còn ở lại hết trong đầu họ, như phong cảnh nơi ấy còn ở trong lòng mình không hả cô?
Lam nói :
-Việc đó xem ra người được hưởng lợi nhiều nhất là nhóm của mình. Vừa mở rộng tầm mắt, vừa sung sướng với cái ý nghĩ là đã làm điều tốt, vừa có thêm những kỹ niệm đẹp.
Đông tâm sự :
-Những kỹ niệm đó hết sức quý giá đối với em cô biết không? Mỗi lần cảm thấy quá cô đơn, cảm thấy nhớ quê hương là em lại đem nó ra gậm từng chút một.
Lam giải thích :
-Đó là nhờ nó phát sinh vào thời kỳ đẹp nhất, trong độ tuổi đẹp nhất. Chúng ta lại còn được làm một công việc đẹp nhất nên nó mới để lại một ấn tượng sâu, rộng đến vậy!
Đông nói :
-Vậy chớ ngày đầu ai cũng nản, có lớp, có người dạy mà không ai thèm tới học.
Lam nhắc :
-Nhờ Đông xách theo cây đàn nên đêm nào cũng ca, cũng hát, kéo mấy đứa con nít, người lớn đến đông đủ để nghe rồi dạy cho họ. Nhờ vậy mà sau đó mình khỏi phải đi năn nỉ từng người, từng nhà.
Đông nói như xót xa :
-Em thương nhứt là mấy đứa con nít ở đó. Em thấy hình như đứa nào càng nghèo thì càng giàu tình cảm. Cô có nhớ thằng Cà Thum không, cái thằng đen thui, ốm nhom mà còn sún răng nữa đó! Hôm mình đi, em thấy nó đứng núp sau cây me, nhìn theo mà nước mắt chảy ròng ròng!
Rồi rủ:
-Mai mốt em về, cô có dám ngồi sau xe đạp đi với em về thăm chỗ đó không?
Lam ghẹo :
-Có chở nổi hông mà nói!
Đông đáp một cách hài hước :
-Dư sức! Ở bên nầy hể rảnh là em đem xe ra đạp lòng vòng. Cái gì em thua xa thiên hạ chớ sức lực thì "chưa thằng nào ngán thằng nầy đâu nghe!"
Lam vừa cười khanh khách vừa nói :
-Sức khỏe là vàng bốn số chín đó! Vậy là em giàu to rồi!
Rồi ghẹo:
- Đông có thi lực sĩ đẹp không ?
Đông cười hô hố :
-Nổ với cô cho vui chớ cỡ em thì ai mà cho thi!
Lam hỏi tới:
-Cái năm tỉnh mình mở cuộc thi điền kinh, Đông có tham gia không?
Đông lắc đầu:
-Em không có dự thi môn nào hết, chỉ đi cổ vũ cho thằng Tiến, thằng bạn trong xóm, ở sát bên nhà mà thôi!
-Bạn Đông thi môn gì?
Đông cười một tràng rồi đáp :
-Nó thi môn đi xe đạp chậm.
Lam hỏi :
-Có cái gì vui mà cô vừa hỏi là Đông cười một cách thích thú vậy?
Đông giải thích :
-Nhắc tới là mắc cười nôn ruột. Để em kể cho cô nghe. Lần đó mấy đứa trong xóm tụi em kéo rốc nhau đi xem để ủng hộ tinh thần cho nó. Nó thi vào đợt đầu tiên, khi người ta vừa thổi còi xuất phát, cả bọn hét vang :”Tiến ơi ! Tiến lên” Nó bèn đạp một cái ào về đích. Tới chừng đó mới nhớ ra là thi môn xe đạp chậm. Nó bị xếp hạng bét, rồi đổ thừa là tại tụi em hô “tiến lên “ làm cho nó quên!
Đông hỏi :
-Lần đó cô có đi xem không?
Lam đáp :
-Cô không bao giờ đi xem những cuộc thi .
Đông ngạc nhiên:
-Sao vậy cô?
Lam giải thích :
-Cô ghét sự cạnh tranh, cô ghét mấy cuộc thi, cô ghét cái cảnh chỉ có một người vui còn cả đống người buồn.
Đông phản đối :
-Nhưng có cạnh tranh mới có tiến bộ chớ!
Lam nói :
-Đồng ý! Nhưng đó là cạnh tranh lành mạnh. Bây giờ ngày càng một tệ. Người ta dùng đủ thứ thủ đoạn để thắng cho bằng được. Mất đi tính thể thao. Có khi cổ động viên của hai đối thủ chửi lộn, đánh xáp lá cà với nhau luôn! Không ít những cuộc thi kéo theo một đống rắc rối sau đó!
Đông ngạc nhiên :
-Cô nói là cô không thích đi thi, vậy mà em nghe kể là năm nào cô cũng đại diện trường của cô đi thi văn hết!
Lam đính chính :
-Lâu lâu mới đi một lần, đâu phải năm nào cũng đi!
Đông nhấn mạnh :
-Nhưng cô có dự thi đúng không?
Lam gật đầu :
-Đúng! Nhưng lúc đó cô tuân theo sự sắp đặt của nhà trường mà thôi!
Đông nói :
-Em thì cho rằng tính cạnh tranh đã nằm trong bản năng của con người rồi. Bởi vậy mới có câu “sống là tranh đấu “, con người phải cạnh tranh để tồn tại và phát triển mà cô!
Lam hỏi lại :
-Tranh đấu với cái gì? Mấu chốt là ở đó! Đa số đều ngộ nhận, đều cho rằng con người phải tranh đấu với nhau để tồn tại. Thực ra trái đất có đủ chỗ cho mọi người, nếu không quá tham vọng, con người ta sẽ chung sống với nhau vô cùng thoải mái. Để sống ta chỉ cần không khí và nước, cùng một vài thứ rau trái có sẵn hoặc được trồng. Theo cô chữ tranh đấu ở đây có nghĩa là ta phải tranh đấu với chính bản thân mình mà thôi.
Rồi Lam nói như tâm sự :
-Đông có biết điều ấy làm cô vô cùng nhức nhối? Bao nhiêu năm đi dạy cô chưa được nhận một danh hiệu nào, bởi cô phản đối cái lối dạy chạy theo thành tích. Cô ghét nhứt cái khẩu hiệu “ lập thành tích để chào mừng…”, "Thi đua chào mừng...". Cái căn bệnh đó, đã đục ruỗng nền giáo dục của nước mình Đông có biết không?
Đông rất ngại phải phê phán những vấn đề tiêu cực, nên lật đật hỏi :
-Cô còn đạp xe trên con đường dốc đó một lần nào nữa không? Cô có về thăm lại những người ở đấy không? Cô đi một mình hay được ai chở?
Lam đáp một cách tiếc rẻ :
-Sau đợt xóa mù chữ với giúp đỡ bà con ở đó, cô đâu có dịp trở lại cái xã ấy nữa. Cũng có nhiều lần đi ngang qua, nhưng toàn là ngồi trên xe lam không hà!
Đông lại cười hì hì rồi hỏi :
-Cô còn nhớ thằng Quyến không cô?
Lam hỏi :
-Quyến nào ?
Đông nhắc:
-Cái thằng có cái mục ruồi to bằng hột đậu đen ngay giữa hai đầu chưn mày, có biệt danh “Ấn Độ “ đó ! Nó có con nhỏ em tên Luyến, con nhỏ được ca tụng là hoa khôi của trường mình đấy!
Lam nói vội :
-A! Nhớ rồi, nhớ rồi ! Nó bị cái gì sao ?
Đông cười :
-Lần đó tụi em rủ nhau đi chơi, cả bọn chở nhau ngang qua bến xe của tỉnh mình, nó bỗng nói :”Cô Lam của tụi mình coi vậy mà giàu dữ lắm nghe tụi bây! “. Tụi em ngạc nhiên quá hỏi lại :”Sao mầy biết ? “. Nó chỉ vô một dãy xe lam đang đậu rồi nói :” Mấy chiếc xe nầy toàn là của cổ không đó!". Thằng Nhơn nói :” Mốc xì, cổ giàu mà chỉ sắm nổi có ba cái áo dài hay sao? Lương của cổ còn không mua nổi mấy cái bánh xe nữa chớ ở đó mà...” Thằng Quyến liền nói: “ Mầy hổng thấy chiếc nào cũng có tên của cổ, chữ “Lam” bên hông đó sao?”
Lam phá ra cười. cô hỏi :
-Bộ hồi đó tụi em hay nói lén cô lắm hả?
Đông đáp bằng giọng hãnh diện :
-Tụi em ngày nào cũng nhắc về cô. Không phải nói lén, nói xấu mà ca tụng cô hết lời. Đứa nào cũng xem cô như bảo bối của cả lớp.
Rồi hỏi :
-Chắc cô đâu có biết nhờ ai mà tụi em được cô dạy đến trọn năm phải không ?”
Lam đáp :
-Cô cũng ngạc nhiên lắm! Cô là giáo viên công nhật, đâu đủ tiêu chuẩn để dạy lớp lớn! Lúc đầu họ kẹt người thì xài đỡ đã đành. Cô thấy sau đó có giáo viên dạy văn được trên bộ phái về mà cô vẫn còn dạy lớp em thì lấy làm ngạc nhiên. Có điều cô cũng mến tụi em nên đâu dám hỏi .
Đông giải thích :
-Đó là nhờ thằng Tú con ông thầy tổng giám thị đó cô. Tụi em xúi nó xin thầy cho cô ở lại. Nó năn nỉ ổng muốn gãy lưỡi, phải nhờ má nó nói vô thêm mới được đấy.
Lam cảm động quá nên giọng nói như bị nghẹt mũi :
-Vậy sao!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: GIÓ ĐÔNG 27
Gửi bàiĐã gửi: 04 Tháng 3 2018, 17:07
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Rồi vừa mở miệng hỏi :
-Đông có…
Là dừng lại liền vì nghe tiếng con bé An gọi gióng giả :
-Cô Ba ơi! Cô Ba…
Lam nói nhỏ vào ống nghe :
-Chờ cô một chút nghe!
Rồi đáp lớn:
-Ơi! Cái gì đó An?
Bé An không vào nhà mà đứng ngoài đường hỏi vọng vô :
-Cô chưa đem xe đạp với cái túi đồ vô nhà. Bó bông bí của cô bị nắng táp héo queo hết rồi! Cô cũng chưa đóng cửa cổng lại nữa. Cái ổ khóa còn máng tòn teng trên cửa nè!
Thay vì chạy ra cổng, Lam lại đâm đầu vừa chạy vào toa lét vừa nói lớn:
-Con dắt xe vô giùm cô đi!
An “dạ” một tiếng thật to rồi dắt xe vào.
Ngồi trong toa lét Lam nói vọng ra :
-Khoan có về! Con vô đây cô nhờ một chút.
Lam giật nước xả cái bồn cầu, rửa tay, rửa mặt lẹ lẹ rồi chạy ra.
Bé An vừa bước vô bếp vừa hỏi :
-Chuyện gì vậy cô?
Lam cười trước rồi nhờ sau :
-Con phụ một tay, khiêng cái giá võng trong buồng ra phòng ngoài với cô.
Hai cô cháu khệ nệ, mỗi người một đầu, họ rinh cái giá võng khá nặng bằng inox ra đặt sát vách tường phía trước, nơi cái ống điện thoại đang treo tòn teng.
Bé An chỉ vô ống điện thoại, nói :
-Nó rớt kìa cô!
Lam lắc đầu, giải thích :
-Hổng phải, cô đang nói điện thoại.
An lật đật:
-Vậy con về nghen!
Rồi vừa đi vừa nói :
-Cô khỏi ra đóng cửa cổng, để con đóng rồi lòn tay vô gài cái móc, bóp ống khóa lại cho cô luôn.
Lam cuống quýt :
-Ờ! Làm giùm cô đi, cô cám ơn con.
Rồi chụp liền cái ống nghe áp lên tai, chưa kịp nói tiếng nào thì đã thấy An quay lại. Bé An thấy Lam cầm ống nghe áp sát vào tai, thì kê sát miệng vào cái tai còn bỏ không, nói nhỏ :
-Má em biểu cô đừng nấu cơm cho mắc công, một lát qua nhà em ăn, bữa nay ba em đi đồng rồi không có ở nhà đâu, cô đừng ngại .
Lam gật đầu rồi nheo một bên mắt với nó .
An vừa đi được năm bước là Lam nhớ ra nên gọi vói theo :
-Trở vô lấy bó bông bí đem về cho má con giùm cô. Nói với chỉ cho cô hùn.
An lại quày quả trở vô lấy bó bông bí rồi nhìn Lam. Lần nầy tới phiên nó cười và nheo mắt với cô.
Chờ An đi khuất, Lam nằm xuống võng rồi nói:
-A lô!
Đông hỏi liền:
-Cô đang nằm võng nghe điện thoại phải không ?
Lam ngạc nhiên:
-Sao Đông biết? Cô chưa có đưa mà!
Rồi đoán :
-Nãy giờ Đông lắng tai nghe cô nói chuyện hả? Nghe lén là xấu lắm biết hông?
Đông chống chế :
-Tại em muốn biết xung quanh cô đang xảy ra chuyện gì. Cô không biết chớ mấy cái âm thanh bên lề đó luôn làm em thích thú, tưởng như đang có mặt ở Việt Nam mình, đang đứng đâu đó rất gần cô.
Lam ghẹo:
-Không ngờ Đông là đàn ông mà cũng khoái hóng chuyện như phụ nữ!
Đông cười:
-Đàn ông nhiều chuyện còn gấp mấy lần phụ nữ nữa đó! Cô thấy mấy cái quán nhậu luôn ồn ào không ? Họ rủ nhau nhậu đâu phải vì ghiền rượu mà tại ghiền nói chuyện đó thôi!
Rồi Đông tâm sự :
-Cô biết không! Nhà em ở ngay mặt tiền, má em mở quán bán cà phê. Mỗi lần em và má điện đàm với nhau, tiếng rao, tiếng mấy người khách nói chuyện, tiếng muỗng khuấy lanh canh luôn xen vào và làm em vô cùng xúc động. Chúng cho em cái cảm giác như mình đang ở trong nhà. Mấy âm thanh rời rạc, mấy câu chuyện tầm phào ấy cho em hưởng cái mùi vị của quê hương còn nhiều hơn những câu chuyện của má nữa!
Lam hỏi :
-Chắc Đông tốn tiền điện thoại nhiều lắm hả?
Đông không trả lời mà hỏi :
-Hồi nãy cô định hỏi em cái gì đó ? Em mới nghe được hai tiếng “Đông có...” thôi hà!
Mất mấy giây Lam mới nhớ ra, cô đáp :
-Cô định hỏi Đông có đi du lịch nhiều hông? Đi những nước nào rồi?
Đông đáp :
-Em làm sặc máu, thì giờ đâu mà đi chơi hả cô?
Lam ngạc nhiên:
-Vậy Đông xài mấy ngày phép thường niên vào việc gì?
Đông đáp :
-Em đi hái trái cây cho các nông trang, vừa kiếm tiền vừa có cơ hội nói tiếng Việt cho đỡ thèm.
Lam hỏi:
-Bộ mấy người chủ nông trại là người Việt mình hả?
-Họ là người Úc!
Rồi giải thích :
-Họ thuê sinh viên đến hái trái cây. Các du học sinh, nhứt là dân châu Á đến Úc du học nhiều lắm! Sinh viên Việt Nam mình cũng có nữa. Tụi nó nghĩ hè là đến mấy cái “pham” làm thêm để kiếm tiền.
Đông khoe :
-Nhờ vậy mà em có được một người bạn vong niên cũng là dân An giang mình. Trời ơi! Nhớ lại em còn vui đây nè ! Cái lần đó em đi hái kiwi, gặp một cậu sinh viên mặt mày hiền khô, nói giọng miền Tây còn xưng là người Châu đốc. Em mừng còn hơn trúng số độc đắc nữa! Thế là mời cậu ta về nhà. Cậu ấy ở chung với em cho đến hết mùa kiwi mới đi. Em có kể chuyện của mình cho Hưng, tên cậu ấy, nghe. Hưng hứa khi về nước sẽ tìm cách liên lạc với cô, hoặc ít nhứt cũng hỏi thăm tin tức của cô rồi cho em biết. Em tưởng y nói chơi, ai dè đâu tuần trước Hưng gọi điện rồi cho em số của cô đó !
Lam khen :
-Cậu ta tốt quá, hứa là giữ lời. Người như vậy bây giờ hiếm lắm!
Rồi lại hỏi:
-Bộ Đông không thư từ qua lại với bạn bè trong nước hay sao?
Đông thở dài :
-Em đâu có biết địa chỉ của đứa nào. Khi má còn ở Việt Nam em có nhờ chuyển thư giùm, mà rồi im ru hổng thấy hồi âm gì hết.
Đông nín thinh độ ba mươi giây rồi hỏi :
-Lúc vừa tới đảo em có gởi cho cô một lá thư. Không dám gởi về trường sợ cô gặp rắc rối, nên kèm với cái thơ của má. Má có trả lời mà cô thì không. Em có hỏi thì má nói có đến trường mà không gặp cô, nên đưa cho người khác nhờ chuyển giùm. Khi tới Úc em cũng gởi liên tục cho cô năm, sáu lá, lần nầy lấy địa chỉ của nhà trường. Cô có nhận được không?
Lam đáp :
-Chắc lúc đó cô mắc đi học bổ túc nghiệp vụ rồi, nên không nhận được !
Đông chặc lưỡi :
-Hèn gì mà bặt vô âm tính!
Đông ca tụng Hưng thêm :
-Cũng may trời phật thương tình, xui khiến cho em gặp cậu bạn nhỏ nầy. Cái anh chàng Hưng nầy vừa có tài lại vừa có cái tâm nữa. Cậu ta học giỏi lắm, được ở lại Úc mà nhứt định về nước .
Lam hỏi :
-Bộ học giỏi là được ở lại làm dân Úc luôn hả?
Đông đáp:
-Chớ sao! Bởi vậy học sinh châu Á, nhứt là người Việt mình, đến Úc du học nhiều lắm!
Lam chắc lưỡi :
-Họ khôn ghê, mình trồng cây, chăm bón cho đã tới chừng có trái cái họ hái, mà lựa trái ngon nhứt mới ác!
Đông thở dài :
-Ai biểu nước mình không biết cách thu hút rồi giữ nhân tài ở lại làm chi!
Lam nói như tâm sự :
-Nghĩ đến tương lai nước mình sao cô rầu quá! Nhân tài xuất khẩu hết rồi, may mốt lấy ai để …
Đông đùa :
-Lo gì? Còn cô ở lại mà! Cô ráng giúp em giữ giùm cái chữ S đó còn nguyên nghe!
Lam làm bộ giận :
-Đông nói móc cô đó hả? Cô giữ cái nhà mình còn hổng xong nữa đây. Ba cái trái cây cứ bị bẻ trộm hoài.
Đông hỏi :
-Bộ xóm cô dân bê bối nhiều lắm sao?
Lam giải thích :
-Xóm cô ai cũng hiền khô hà! Tại cái vị trí nhà cô bất tiện.
Đông hỏi tới :
-Vị trí ra sao mà bất tiện?
Lam đáp :
-Nhà cô, cái phía giáp ranh với nhà con bé An khi nãy thì rất an toàn. Phía bên kia giáp ranh với một con đường nhỏ. Con đường nầy vắng lắm, cả ngày chỉ có đôi ba người qua lại. Mấy cây xoài, vú sữa cứ thò tay, chui đầu ra ngoài hàng rào hoài hà! Tụi nó ghẹo con mắt của người ta, họ không hái cũng uổng!
Đông hỏi :
-Vườn nhà cô có lớn không? Cô trồng được bao nhiêu thứ trái cây?
Lam kể:
-Vườn nhà cô nhỏ xíu như cái túi áo hà! Cô trồng …coi đâu…: Một cây xoài ; một cây vú sữa; một cây ổi; một cây mận; một cây cóc…hết!
Đông thích thú :
-Nghe cô kể mà em chảy nước miếng, nôn về muốn chết ! Em thèm xoài quá ! Bên mình hình như đang là mùa xoài phải không cô?
Lam đáp :
-Ba cái trái cây bây giờ trổ lộn xộn lắm! Xoài nhà cô thì chưa có bông mà nhà của dì cô thì trái to bằng cườm tay rồi. Bây giờ người ta áp dụng mấy cái phương pháp gì đó! Nên bắt chúng trổ trái mùa để bán cho có giá! Cho nên đi chợ lúc nào cũng thấy xoài.
Rồi hỏi :
-Bộ bên đó không có nhập trái cây của xứ mình sao?
Đông đáp :
-Em cũng không biết! Từ ngày qua đây em chưa dám mua xoài ăn. Trái cây của đông nam á được ưa chuộng nhứt nên họ bán mắc lắm! Nhà cô trồng xoài gì vậy?
Lam đáp :
-Cát Hòa Lộc. Cô lựa giống ngon nhứt rồi trồng mỗi thứ một cây?
Rồi khoe một cách rất vô tình :
-Cô chịu khó đi tìm cho được mấy thứ giống thuộc loại "siêu sao " không đó nghe! Vú sữa của cô là “Vú sữa lò rèn “ đó! Vỏ mỏng, căng bóng hà, ngọt thôi là ngọt, trái nào cũng to, cũng…
Tiếng cười của Đông làm Lam giật mình nên tốp lại liền, rồi nạt :
-Đông nghĩ bậy phải hông?
Đông chối :
-Em có nói gì đâu mà cô …
Lam gắt :
-Cần gì nói, nghe cười là cô biết liền.
Đông cãi :
-Em cười vì thích thú khi nghĩ đến lúc được ăn mấy thứ trái cây thân thuộc ấy! Bộ như vậy cũng có tội nữa sao? Cũng bậy bạ sao?
Lam khăng khăng :
-Cái tiếng cười nầy nghe ma giáo lắm! Không có chính nghĩa chút nào?
Đông cười rộn rã hơn rồi nói :
-Vậy thì cô dạy em đi! Cười cách nào cho đúng “luật” của cô đây?
Lam nghẹn họng, không đáp được tới một tiếng.
Đông nói bằng giọng an ủi :
-Cô yên tâm đi! Em sẽ về sớm sớm để dựng cho cô một cái hàng rào, vừa cao vừa kín, để không ai có thể thò tay vào hái bất cứ cái thứ gì. Nhứt là mấy trái vú sữa quý báu của cô!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: GIÓ ĐÔNG 28
Gửi bàiĐã gửi: 05 Tháng 3 2018, 18:03
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Chờ một lát không nghe Lam nói câu gì, Đông đoán chắc tại mình nhắc đến trái vú sữa nên Lam lại mắc cỡ, bèn lập tức đổi liền đề tài:
Chàng hỏi:
-Bữa nay cô được mời ăn cơm, khỏi nấu phải không?
Lam chặc lưỡi :
-Lại nghe lén nữa. Đã vậy còn không biết xấu hổ mà nói bô bô.
Đông cà rỡn :
-Im ru hoài, đặng mai mốt ngậm hờn nơi chín suối sao?
Lam hỏi :
-Đông còn nghe được cái gì nữa không? Còn đoán được cái gì nữa không? Nói hết ra đây cho cô nghe thử coi có trúng hay không?
Đông nói bằng giọng nghiêm túc :
-Cô nghe kể nè! Ban nãy đang trên đường về. Cô đạp xe rất nhanh bởi nóng ruột vì biết có người đang chờ ở nhà. Cô chạy ngang qua cái thúng bông bí để trên cái sạp tre, hoặc cái ghế đẩu lật ngửa đưa bốn cẳng lên trời đặt sát bên đường. Cạnh đó có hai đứa con gái ngồi chồm hổm dưới đất, chúng vừa chơi chuyền chuyền vừa chờ người mua. Cô chạy qua rồi ngoái lại nhìn, phân vân giữa nồi canh bông bí và tiếng reng reng. Những cái bông vàng tươi, sương bám long lanh đầy má đó cũng đang nhìn lại. Cô bèn quay đầu xe, trở lại để mua một bó. Hai đứa bé ấy liền dừng cuộc chơi. Một đứa mời: " Cô mua giùm em đi cô! Bông bí mới hái ngọt lắm!". Cô cười và gật đầu với nó. Cô chọn một bó nằm trên cùng vì không một cái bông nào bị giập. Cô móc tiền ra đưa cho con bé mời mình mà không thèm hỏi giá. Cô bé ấy lại năn nỉ cô lấy thêm một bó nữa vì nó không có tiền thối. Cô gấp nên không kèo nài, lấy luôn một bó nữa mà không thèm lựa. Con bé đó bỏ tiền vô túi rồi cười với bạn nó. Cô lật đật leo lên xe, đạp vù vù, nhanh gấp đôi lúc nãy để bù lại thời gian đã mất. Vừa đến nhà, ngay từ ngoài đường cô đã nghe tiếng chông điện thoại réo tưng bừng. Thế là cô lật đặt vừa bóp thắng tay, vừa rà cả hai chưn cho cái xe đứng sửng lại. Cô nhảy xuống đất, không thèm dựng chống đàng hoàng mà xô sắp chiếc xe vô hàng rào, móc túi lấy chùm chìa khóa, mở cổng, treo cái ổ khóa còn dính cả chùm chìa khóa tòn teng đó vô thanh ngang của cái cổng rồi ba chân bốn cẳng chạy vô nhà. Cửa khóa! Cô lại chạy ra rút chùm chìa khóa, quýnh quíu mở cửa…rồi chạy vắt giò đến chỗ đặt điện thoại, vừa thở hổn hển, vừa cầm cái điện thoại lên “a lô”.
Lam cười thiếu điều rớt xuống đất.
Cô ráng dằn lại rồi nói :
-Hai mươi trên hai mươi!
Đông hỏi :
-Là cái gì?
Lam đáp:
-Chấm điểm cái bài tường thuật của Đông đó! Quá hay! Quá xuất sắc, tiếc rằng không đúng. Không đúng một chút xíu nào hết!
Đông nói :
-Không tin.
Lam cười :
-Đó là cái bài văn nói về một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi mà Đông biết chớ không phải nói về cô. Cái cô gái rất trẻ, rất bồng bột, rất sôi nổi đó, chắc đang ươm biết bao mơ mộng. Cho nên đối với cô ta tình yêu là cái hột vịt lộn nóng hổi, phải ăn liền vì cô ta đang đói. Còn đối với một cô giáo đã về hưu như cô…
Đông chặn ngang:
-Đối với loài người, tình yêu luôn hấp dẫn như cái hột vịt lộn nóng hổi. Cho dù họ là đàn ông hay đàn bà, ở độ tuổi nào, làm công việc gì!
Lam chặc lưỡi :
-Sự thật là sáng nay cô dậy rất sớm, bưng cái thúng đi hái bông bí. Ở góc vườn, bà dì cô có trồng một khoảnh bí rợ, diện tích độ bốn chiếc chiếu nối lại. Đang hái thì dì cô gọi vô ăn sáng. Cô ráng hái cho hết rồi mới vào. Dì Út vừa cằn nhằn vừa mở nắp vung nồi cơm nếp. Dì trao cho cô một dĩa và bạn của dì một dĩa. Mỗi người bưng một dĩa cơm nếp cháy có thoa nước mắm mỡ hành đều khắp, nhai rốp rốp. Phần cơm nạt còn lại trong nồi được dì Út rắc men vào để làm cơm rượu. Ăn xong cô giành rửa chén nhưng bạn của dì cô không chịu, biểu cô đi về liền kẽo nắng, để chén đó y rửa giùm cho. Cô gặp mẹ của bé An ở bến đò, cô cho chỉ quá giang, chở nặng nên mệt, thở hổn hển…vậy thôi!
Đông lại hỏi :
-Bạn của dì cô là ai? Trai hay gái?
Lam đáp :
-Bạn bà con, đàn ông !
Đông bắt bẻ :
-Bạn là bạn, bà con là bà con. Em chưa nghe ai nói cái từ “bạn bà con” bao giờ!
Lam bèn kể sơ sơ cho Đông nghe tình trạng của Thắm và Ngươn.
Đông hỏi :
-Cho có chút xíu ý kiến, được không?
Lam nói :
-Ý kiến, ý cò gì, nói nghe thử coi!
Đông đáp :
-Coi bộ cô rất có cảm tình với người bạn nầy, rất muốn hai người xáp lại với nhau đúng không?
Lam đáp:
-Đúng!
Đông lại hỏi tiếp :
-Hiện giờ dì Út đã sinh hoạt bình thường chưa? Đã tự chăm sóc được chưa? Cô có cho là sự có mặt của mình còn thật sự cần thiết nữa không?
Lam đáp :
-Cũng tàm tạm.
Đông nói thẳng thừng :
-Vậy muốn tạo cơ hội cho họ chung sống với nhau, cách tốt nhứt là cô đừng qua bên đó nữa. Cô không thấy mình đang làm con kỳ đà hay sao?
Lam đáp :
-Cô biết! Nhưng cô không qua là dì Út giận lắm! Rủi ai đến nhà thấy chỉ có hai người thì dĩ bị mang tiếng chết. Tại Đông không biết chớ lòng tự ái của dĩ cao như núi vậy!
Đông nói :
-Phải hy sinh mọi thứ để đến với nhau, kể cả tự ái thì hạnh phúc mới có giá trị. Họ đã hy sinh tuổi xuân để chờ nhau. Qua dịp nầy chắc họ thấy không thể sống thiếu nhau. Bây giờ điều ngăn cản duy nhứt chính là dư luận. Cô đang đại diện cho dư luận đó, cô biết không?
Rồi Đông trầm giọng:
-Ước gì khi về Việt Nam chỉ gặp một mình cô!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 2265 bài viết ] [ 29 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang Trang vừa xem  1 ... 98, 99, 100, 101, 102, 103, 104 ... 227  Trang kế tiếp

» MÙI ỔI - Lâm Du-Yên «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 0 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 0 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và không có vị khách nào
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 189 vào ngày 02 Tháng 1 2023, 21:18

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 0 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu