MÃI LÀ NỔI NHỚ...
-Mầy theo gia đình đi rồi, vậy có định trở về thăm Tân Châu, hay thăm lại tụi tao hay ko? Chính không trả lời câu hỏi của con Hoa ngay… Nó đang ngậm ngùi tê tái cả lòng, khi báo tin chia tay bạn bè trong ba ngày sắp tới. Nhớ lại hôm nào, Chính theo gia đình di chuyển từ Cà Mau về Tân Châu, con lộ đá dài 17 cấy số từ Châu Đốc về Tân Châu gập ghềnh đá xanh trải đường lỗ chổ ổ gà, ổ voi… mọi người bị sốc nhảy tưng tưng, đầu hình như cụng lên cả mui xe lồng trong tiếng cười nắc nẻ của cà nhà… -Ba ơi… con đường nầy còn sốc hơn đường về nhà Ngoại nửa hả Ba!... còn bao lâu nửa mình mới tới nơi… con mắc tiểu lắm rồi… Mẹ nghe nói vậy bèn kêu tài xế tắp lại lề đường cho Chính giải bầu tâm sự! Mọi người chờ gần năm phút, Mẹ sốt ruột hỏi: -Xong chưa con, sao lâu vậy? Chính măc cở… không dám trả lời ngay, nó cố gặng cho đến nổi mặt đỏ rần lên… Bỗng có bàn tay vỗ nhẹ vào thắt lưng Chính, anh giật bắn người và một giòng nước nóng hổi phọt ra… Chính thở phào nhẹ nhõm! Chỉ 17 cây số đường trải đá xanh, mặt đường lấp xấp nước… mà đoàn xe phải chạy gần một giờ sau mới tới nơi, mà sau này sẽ thành tổ ấm để đời của anh!... Bây giờ chỉ còn 3 hôm nửa, Chính lại phải giả từ nơi mà những ngày của tuổi dậy thì chớm nở, nơi anh đã một lần biết lưu luyến bâng khuâng khi phải giả từ! Căn nhà sàn màu xanh đầu xóm, cái xóm đối với người lớn trông có vể thật an bình và có đủ từng lớp của xã hội thu nhỏ… Đầu xóm đối diện xéo xéo nhà Chính là nhà Thầy Quang… dù Thầy ko dạy Chính ngày nào, nhưng anh vẫn kính trọng ông là một nhà giáo, và cả xóm đều gọi là THẦY!.. Rôi đối diện nhà Chính, là căn nhà lá thấp lè tè của Chú Năm Méo… Cả xóm gọi chú Năm còn thêm Méo mà chú ko giận chút nào! Chú tuy nghèo, nhưng gia đình chú rất thanh bạch! Cả xóm quý chú không chỉ vì chú thanh bạch mà còn nể chú có tài bắt gôn như dính keo… Mỗi độ có trận bóng đá giao hùng nào xãy ra, cả xóm râm rang những lời tán thưởng khâm phục dành cho Chú năm Méo nây! Thậm chí dàn con nít như Chính, mỗi khi có trận thach đấu ăn khoai lang sống cũng thường tự hào khoe: “Bên tao có Gôn Năm Méo đây rồi, tụi bây chuẩn bị cân ký khoai lang đi nha!”… Hay những buổi trưa, sau giờ cơm, người ta nghe tiếng thằng Dũng, con chú Năm oang oang đọc to truyện Tam Quốc Chí bằng giọng có đệm theo tiếng ê a kéo dái…: “Tôn Sách không Ah…muốn ở với Viên Thuật nữa, cùng Chu ah,,A Trị, Trương Ah…Chiêu và Lã Phạm ra Ah..sức tự lập. Tôn Sách lấy cớ đi đánh ah,,, hai nghịch tặc nguy hiểm là Lưu Ah… Do và Nghiêm Bạch ah.. Hổ. Viên Ah.. Thuật phê chuẩn…” Hay những buổi trưa trốn ngủ, Chính theo đám con Vân em Dũng ra Giồng mót khoai vụn… Chinh ko mót cho mình, mà cốt ý theo tụi nó để bắt dế mà thôi! Có khi về nhà trễ, anh bi đánh đòn đỏ cả mông, mà vẫn không chừa! Con Vân nghe nói Chính bị đòn, nó bèn nói, từ nay Chính không cần theo tụi em ra Giồng nửa đâu, tụi em sẽ bắt dế về cho Chính được mà, anh mót khoai cho tụi em mà anh bị đòn, ba má em biết được sẽ không vui đâu!... Và nhứng buổi trưa hè căng võng ở hàng ba, thay vì học bài thì Chính đã thiu thỉu thả hồn thăng về miền thiên thai cho đến khi Bà Chín, dì cua thằng Dũng kéo nhẹ một đầu võng: ”Hai à! Mở hàng dùm Bà Chín nha… Hôm nay có sương sa hột lựu ướp lạnh đó!”… Không biết Bà Chin tin tưởng vào đâu. Cho là Chính mở hàng.. bà sẽ bán đắt! Thậm chí có nhiều hôm Chính nói Bửa nay anh ko có tiền mặt, Bà vẫn sẵn sàng bán chịu cho anh luôn… Cho nên bất cứ món nào Bà Chín chuẩn bị làm bán đều hú anh qua cho ý kiến! Trong khi Chính bù trất về vụ nấu nướng! Thương bà quá! Chín ơi! Mai nầy con đi rồi, biết có dịp nào con sẽ có dịp mở hàng cho Chín nửa không? Dù ở phương trời nào, con cũng cầu mong cho Chín mua may bán đắt! Rồi những thằng bạn của Chính nửa! Thằng Bách, thằng Thinh.. tụi mầy có nhớ tao không... những ngày con lũ nước dâng, phù sa sông Tiền đục ngầu cá tôm, tụi mình từ trên thành cầu sắt nhảy phông long thả tàu xuôi tận Giòng Trong rồi leo lên bờ thả bộ về nhà, cai quần xà lõn bám sát da thịt, khúm núm bịt lại mà mắc cở... nhưng vẫn không chừa cái ham vui! Còn nhớ không ở bãi cát vàng voi Bang Tống, tuy nó không lớn như bãi cát Vúng Tàu, nhưng nó chứa một trời tuổi thơ của tụi mình! Nhiều quá Tân Châu ơi! Mai ta đi mà ngậm ngùi... chân không muốn bước! Cũng nhớ ray rức ngôi trường con gái nho nhỏ thu mình bên Dinh quận, cái sân nhỏ xíu mà hàng cây điệp cây phượng nở đỏ cả góc trời! Cuối mùa phượng… những cánh phượng đỏ thắm nằm sóng xoài nhớ mấy tà áo trăng trinh nguyên…
Mai ta đi nức nở buồn tênh Tân Châu khóc, tim ta rã mềm Ừ! Thương lắm tuổi thơ ngà ngọc Ôm Tân Châu mà nhớ thiên niên!
|