Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 24 Tháng 11 2024, 13:57
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» Giới Thiệu Sách: "NHỮNG MẨU VUN-NỐI" - Phương Thảo Huyền «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 38 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang Trang vừa xem  1, 2, 3, 4  Trang kế tiếp
Người gửi Nội dung (Xem: 5662 | Trả lời: 37)
Tiêu đề bài viết: Re: Giới Thiệu Sách: "NHỮNG MẨU VUN-NỐI" - Phương Thảo Huyền
Gửi bàiĐã gửi: 19 Tháng 1 2021, 20:01
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 68
Sinh nhật: 01-01-1956
Ngày tham gia: 13 Tháng 4 2013, 07:31
Bài viết: 3142
Quốc gia: Vietnam (vn)
Chị thân mến!
Định bụng sẽ đọc từng bài cho thấm, thế rồi làm một lèo luôn!
Tụi mình cùng thời lại sống cùng nơi nên trong lòng lưu giữ những hình ảnh có phần giống nhau!
Những bài văn tuy ngắn nhưng thật giàu cảm xúc. Cái đoạn chị nhắc đến con mương, em đọc mà nước mắt rưng rưng!
Năm nay hai chị em mình coi bộ được và bị thương cũng giống nhau luôn, cùng vào nhà thương, cùng phẩu thuật.
Được biết chị đã khỏe lại rồi (bởi vậy em mới được đọc nè) em rất mừng! Em càng mừng hơn vì trong đời chị có đến hai cội cổ thụ chở che, ba và người bạn đời của chị!
Năm sắp hết rồi em chúc chị và gia đình có thật nhiều hạnh phúc, nhất là dồi dào sức khỏe để chạy bỏ xa con Cô rô na.
Chúc chị có thêm một quyển sách mới để tụi mình có dịp gặp nhau
Em gái
Diệu


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: NGÔI TRƯỜNG NỮ TIỂU HỌC CHÂU ĐỐC - Phương Thảo Huyền
Gửi bàiĐã gửi: 19 Tháng 1 2021, 20:23
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448

Người tạo chủ đề
NGÔI TRƯỜNG NỮ TIỂU HỌC CHÂU ĐỐC

Khi tôi bước chân vào lớp Năm ( lớp 1 bây giờ) của Trường Nữ Tiểu Học CĐ, tôi đã bị chinh phục bởi nụ cười thật tươi, thật dễ thương của cô tôi, CÔ XUYẾN. Và tôi đã đọc làu làu những chữ trên bảng đen, trước sự ngạc nhiên của ÔNG ĐỐC SANH, bởi vì mới vừa rồi đây, trong lớp của CÔ SÁU VẸN, tôi cứ trố mắt nhìn cô mà không đọc được chữ nào cô chỉ ( tôi sợ?) Đó là năm đầu tiên tôi đi học, lớp học tôi nằm cuối dãy ( gần nhà riêng Ông Đốc) Tôi hồn nhiên trong tình yêu thương của cô giáo, ráng học tập và đã viết được bằng tay phải ( trong khi mọi thứ tôi đều sử dụng bằng tay trái). Cảm ơn Cô…Sang lớp Tư (lớp 2), tôi học với CÔ HOA, cô tôi có tiếng là khó, các bạn không thuộc bài là bị quì gối và thường bị khẻ tay bởi bạn đã thuộc bài. Cô hay bảo tôi khẻ tay bạn sau khi trả bài xong. Làm sao đây? Tôi thật sự không muốn, nên khẻ nhẹ thôi, có lần cô bắt gặp, thế là tôi bị đem ra thou. Nước mắt rưng rưng mà không dám khóc làm cô cũng thấy thương. Qua năm lớp Ba ( lớp 3), tôi được học CÔ TRẠNH, cô tôi có tài kể chuyện rất hay, chúng tôi say sưa học những bài lịch sử oai hùng, nhưng cô lại được thay bằng một cô giáo mới: CÔ TUYẾT NGA, với cô, chúng tôi có những giờ thể dục thể thao rất vui nhộn và đầy sinh động. Vào năm lớp Nhì ( lớp 4) CÔ THU BA giảng dạy, tôi học được rất nhiều điều: Là học sinh học tương đối khá, nên cô hay gọi tôi về nhà cộng điểm tiếp, khi về tôi khoanh tay thưa ba má cô “ Thưa hai bác con về”. Cô dạy phải là “ Ông bà” mới đúng, cô cũng bảo tôi phải đi khám mắt vì mắt tôi đang kém…Lớp Nhứt ( lớp 5) tôi học với CÔ HUÊ, với tôi lúc bay giờ là một cô bé mới lớn, tánh tình như tờ giấy trắng, tôi thương cô vô cùng, mỗi lần đến nhà cô cộng điểm, chị em cô cho tôi một cảm giác ấm áp lạ lùng, đến cuối năm cô mới phát giác là tôi thiếu tuổi, không thi được. Vậy là tôi phải học lại lớp Nhứt, ngày tựu trường tôi được vào lớp CÔ BA NGA, ngồi chưa nóng chỗ, cô Huê đã vào dắt tôi về lớp, cô thương tôi nên xin BÀ HIỆU TRƯỞNG HƯƠNG cho học lại với cô. Một năm dài học tập cần mẫn, tôi là niềm hy vọng của cô ở kỳ thi vào Đệ Thất hạng cao. Nhưng có ai biết, ba lần đơn xin thi của tôi bị cô trả lại, cô giận tôi, và bảo đứa bạn viết dùm, đưa khai sinh cho tôi coi. Thì ra, tên tôi không có dấu huyền và cũng không có chữ lót như tôi tưởng ( khai sinh tôi toàn chữ Pháp và mang hộ tịch Âu Châu). Phải chăng đó là cái điềm mà tôi thi rớt vào đệ thất năm đó? Tôi vào học lớp Tiếp Liên với CÔ TƯ TỐT, cô đã có gia đình ( con cô bằng tôi) nên chúng tôi rất thương cô, thường hay đến nhà cô chơi và coi tiếp nhà cửa. Cô hiền và rất bận bịu nhưng cũng không quên đám học trò nhỏ chúng tôi

Ngôi trường Nữ chúng tôi ngày xưa rất dễ thương, văn phòng Hiệu Trưởng và Hành Chánh ở giữa, hai bên là các phòng học phía sau. Cánh bên trái từ ngoài nhìn vào bắt đầu là lớp Năm, kế đến lớp Tư, lớp Ba của tôi ở ngay giữa cạnh sau văn phòng, rồi dài dài là lớp Nhì, lớp Nhứt, lớp Tiếp Liên nằm cuối dãy bên cánh phải. Phía dưới bậc thềm là các gánh bán hàng cho học sinh, chúng tôi rất mê dĩa cơm tấm nho nhỏ, có mở hành bên trên, một ít con tép làm dáng bên cạnh vài cọng bì, vậy mà ăn ngon ơi là ngon. Chưa đủ, còn khoai mì ăn với chuối và…nói sao hết những ngây thơ năm ấy. Hàng rào trường có những ô vuông nhỏ, vậy mà cũng làm nơi ra vào của một số bạn đi trể.

Và nếu không nhắc tới CÔ ĐỖ THỊ HOÀNH, người sát cánh với Bà Hiệu Trưởng trong mọi hoạt động của trường thì thật là điều thiếu sót. Bà Hiệu Trưởng lo mọi mặt nhân sự, giáo dục, từ các cô tới học sinh. Cô Hoành lo mặt sinh hoạt học đường, những ngày thứ hai chào cờ thật long trọng, buổi tập thể dục đồng diễn rất qui mô, tiếng còi reo nghe thật sống động…Chúng tôi lớn dần theo đó.

Các Cô! Thời gian đã qua đi, có khoảng năm mươi năm, nhưng trong lòng những đứa trẻ ngày nào vẫn còn âm vang của thời gian cũ, tuy không bộc lộ nhưng vẫn dâng trào khi có dịp, như hôm nay, ở lúc này, chúng em muốn nói với các cô ( đã mất đi, đang bệnh, hay đang bận bịu vì gia cảnh hoặc đang vui hưởng cảnh hạnh phúc gia đình) là chúng em rất nhớ ơn các cô, vì có các cô mới có chúng em ngày nay và thế hệ sau này. Mong các cô đạt mọi sự như ý.

Đứa học trò nhỏ ngày nào.

Phương Thảo Huyền


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: CON ĐƯỜNG XƯA, NGÔI NHÀ CŨ… - Phương Thảo Huyền
Gửi bàiĐã gửi: 19 Tháng 1 2021, 20:26
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448

Người tạo chủ đề
CON ĐƯỜNG XƯA, NGÔI NHÀ CŨ…

Đó là con đường thẳng và dài nhất của quê Nó. Bắt đầu từ tiệm rượu Vĩnh Phong Long kéo dài đến sân bay, dọc theo liên tỉnh ….Con đường dài mang đến ba tên : Trần Hưng Đạo, tên vị danh tướng, được kéo dài từ trên tiệm rượu, qua dãy nhà Mỹ, thành CB, đến chợ gà bên cạnh chiếc cầu sắt. Một chiếc cầu sắt khác, bên cạnh bến phà Châu Giang, và Viện Chủng Sinh, xuống nữa là Nhà Thờ, kéo dài tới sân bay mang tên vị vua nhà Lê ( Lê Lợi ) Khoảng giữa hai cầu sắt là con đường mang tên vị vua nhà Nguyễn. Đường Gia Long, với những tà áo trắng e ấp bởi gió Cồn Tiên đưa vào, thướt tha trên nhịp cầu ở những buổi tan trường, đã làm nên bao vần thơ thời ấy. Nối tiếp là chốn lao xao của đời thường : Chợ Cá với không khí bán buôn, sinh động ở buổi mai. Và chiều lại, ánh mặt trời phản chiếu trên dòng sông Hậu một màu rực đỏ, từng chiếc phà đưa rước trên bến đò Châu Giang, vẽ thành bức tranh tuyệt mỹ. Đêm đến, hai hàng cây bên đường châu đầu nhau, thầm thì tâm sự, gió nũng nịu xen vào, tạo tiếng động làm chim trong tổ giật mình bay vụt lên. Không chỉ có vậy, con đường Gia Long còn có ngôi Chùa Ông, Đình Thần. Có Bưu Điện, sân Tenis. Có Tòa Hành Chánh, Tòa Án. Có Sân Vận Động, Bệnh Viện. Và có chiếc cầu sắt mang tên Cầu Lò Heo với quán cháo lòng thật nổi tiếng.

Đường Gia long. Con đường có ngôi nhà mang số 49. Nơi đó, ở mỗi chiều có người con gái luôn ngóng trông, từng cánh thư từ KBC 3013 theo lời hẹn ước. Hình ảnh chú phát thư trên chiếc xe đạp với nụ cười thân thiện, cái lắc đầu nhẹ của chú làm buồn giăng mắt ai, và má đào phơi phới khi từ xa nhìn thấy chú gật gù. Chú là người công chức rất mẫu mực, luôn đúng giờ và mang lại niềm tin yêu cho chúng nó, những cô cậu đang tập làm người lớn. Cũng ở nơi đó, cách mấy năm thôi, mấy nhóc con mỗi sáng nào cũng nhâm nhi bánh mì thịt của Bà Hai bán trước tiệm giày Văn Xê, bánh mì bình dân nhưng không chê đâu được, mà lại mắc ghiền. Bà Hai bán rất đắt, bên cạnh Bà thỉnh thoảng có hai cô cháu gái rất xinh, mặc màu trắng như áo của Bà, trông rất thanh nhã…

Ở thời gian đó, nền kinh tế nước nhà đang phát triển, bên dòng sông Hậu hiền lành, việc bán buôn cùng nước bạn cũng thuận chèo mát mái.Trên bờ tràn đầy hàng hóa từ các nơi tới, dưới sông tàu bè tấp nập chuyển hàng đi. Các bến đò luôn bận rộn với các chủ ghe. Các địa danh Bình Di, Vĩnh Xương, An Phú…trở nên quen thuộc trên các tờ hóa đơn. Các nhóc được dịp chạy nhảy trên những bao hàng bày la liệt, thỉnh thoảng thò tay móc mấy trái chà là trong các bọc bị rách, chia nhau ăn trong niềm vui tuổi nhỏ. Rồi khi chiều xuống, vỉa hè trống vắng, người lớn bắt ghế ngồi chơi, tụi nhỏ chạy nhảy, bày đủ trò, đủ kiểu ra đó, cho đến khi đèn đường bật sáng, tiếng gọi vào nhà vang lên ơi ới, không gian yên tịnh trả lại cho màn đêm.

Từ ngôi nhà ấy, đứa con gái mới lớn bày đặt làm thơ viết văn gởi báo. Và lần đầu tiên, lại thật bất ngờ, cô bạn văn thơ chưa từng biết mặt, Hoải Dân từ Phú Nhuận tìm đến vào một đêm khuya mà không hẹn trước. Nó thật sự lúng túng và lo sợ trước đôi mắt dò hỏi của Má, nhưng may mắn Ba đã nhẹ nhàng bảo dọn cơm và mời bạn ngủ đêm. Nó thầm cám ơn Ba. Nó nhớ đây không là lần đầu tiên Ba đã giải vây cho Nó. Vào một trưa hè nắng hanh hanh, vừa nghe tin có bạn tìm, nó chạy ào xuống lầu. Ơ kìa! một gả con trai ăn mặc tươm tất đang đứng đợi (chuyện lạ nha, từ trước đến giờ, nó chưa bao giờ thấy ai cả gan vậy, lại đi một mình nữa)

-Có chuyện gì ? ( Nó lúng túng chẳng biết xưng hô ra sao )
- Cho vô nhà đi, sẽ nói sau ( Hắn ta cười cười trả lời )

Nó không biết tính sao vì nhà cửa chật chội, lại thêm sợ Ba la, và đủ thứ khác mà lần đầu tiên Nó gặp phải…

- Sao không vào trong, đúng giữa nhà nói chuyện à ( tiếng Ba vang lên làm Nó bớt lo )

Sau khi ngồi yên nơi phòng Ba thường tiếp khách hàng. Hắn đặt lên bàn một phong thơ. Nó chới với và nhìn xung quanh ( lại thư gì nữa đây, Ba gặp là chết ) Hắn bảo mở ra xem đi. Trong đó là hai tấm ảnh chụp chung của ba đứa con gái mặc áo dài trắng, tay ôm cặp. À thì ra, cái hôm được nghỉ hai giờ chót, Nó cùng hai đứa bạn lên xe lam vào cúng Chùa Bà Chúa Núi Sam. Theo dòng người đi Lễ Hội, chúng nó cũng leo núi, đi loanh quanh không mục đích. Mệt và khát vì có chuẩn bị chi đâu, tình cờ gặp được hai chàng quen với bạn Nó, rồi họ làm quen, và chụp cho tấm hình làm kỷ niệm. Chuyện đã lâu vậy mà bây giờ…May mà sau đó Ba không la rầy . Chắc Ba nghĩ Nó đã lớn ( !! ) Nó lại thấy không đúng lắm, mới Tết vừa qua, chị Nó từ Sài Gòn về, mấy anh nhà đối diện nhìn sang, vậy mà Ba đã bảo chị phải vào trong, chắc Ba nghĩ Nó xấu nên không ngại chứ gì.(!!)

Cũng ngôi nhà ấy, với balcon trên lầu, là chốn thần tiên của Nó khi đêm về. Gió thổi nhẹ, bầu trời đầy sao, dưới sông một dãy đen ngòm nhưng tràn đầy sức sống. Hàng đèn vàng vọt hai bên đường mang chất liêu trai, thi vị hóa cuộc sống của đứa con gái mới lớn. Hay mơ, lắm mộng, hòa quyện trong không gian chữ nghĩa tạo nên câu văn mật ngọt, lời thơ trữ tình. Nó mê man trong thế giới ảo của hai người yêu nhau và đang nhớ về nhau. Không một chút kinh nghiệm, mà đã trải bày tâm sự nghe như rất thật, trên những trang giấy ở mỗi đêm về. Và cũng trên balcon đó, Nó không còn cô độc, balcon kế bên nhà vừa có chủ. Cô bạn láng giềng mới dọn tới cũng là bạn học cùng lớp. Trước đây, chúng nó cứ ganh tị nhau từng điểm số trong lớp học nên không sao kết thân được. Bây giờ lớn một chút, lại ở gần nhau, cùng một tâm trạng muốn khám phá thế giới bên ngoài, nên dần dần chúng nó như dính chặt vào nhau.

Thu Cầm, đứa con gái duy nhất trong một gia đình đã có bốn con trai, nên tất cả tình yêu thương đều đổ vào cô bé, nhưng sao, cô bé vẫn thấy cô đơn trong nỗi niềm, vẫn thấy cô độc trong bộn bề của gia đình. Cầm có khuôn mặt trái soan, những nét rất chuẩn của mắt, môi, sóng mủi dọc dừa, làm tăng vẻ thanh tú. Cô bé ít nói, nhưng bù lại có nụ cười rất tươi ( biết bao chàng trai đau tim vì nụ cười nầy !! ) Điểm đặc biệt là Cầm không bao giờ hỏi “ TẠI SAO ?” khi tụi nó bên nhau, với gương mặt rạng rỡ hay u buồn của Nó. Hình như con bé biết hết mọi chuyện đã xảy ra, hoặc cóc cần biết để khỏi làm đau lòng người khác. Vậy mà tụi nó hiểu nhau. Vậy là tụi nó thân nhau.

Giữa chúng nó đa số là im lặng. Sự im lặng đúng nghĩa, trong màn đêm dày đặc, thấp thoáng vài ánh sao trên trời, bức tường ngăn cách hai balcon, bóng hai con gái đổ dài theo màu đèn vàng vọt. Cho đến thật khuya. Không một lời trao đổi. Và bao giờ, Nó cũng là người thua cuộc, là người lên tiếng đầu tiên, phá vỡ khung cảnh êm đềm mà sâu lắng kia. Nó đã vào nhà. Cô bé vẫn còn đứng đấy. Với tâm trạng nào đây cô bạn??

Mai Lang. Một mắt nai khác ở thời xưa đó. Bộ ba chúng nó. Con bé ở cách chúng nó một hẻm nhỏ, nhưng gặp nhau mỗi ngày. Chưa kể những buổi trong trường, chúng nó có gặp nhau nhưng ít chơi chung, mỗi đứa giao tiếp với các đối tượng mình yêu thích, sôi nổi ngoài sân trường, vui cười thoải mái, hay yên lặng bên cửa lớp ngắm mây trôi, hoặc thầm thì tâm sự cùng nhỏ bạn khác. Đôi khi không cùng về ở buổi tan trường tùy tâm trạng đổi thay. Chúng nó ngày xưa là thế đấy. Không giống ai, không giống một tình bạn thân thiết nào. Vậy mà mấy chục năm qua, trong lòng Nó, cũng như hai bạn Nó, khi gặp lại vẫn là cảm giác của ngày nào, không thay đổi. Chúng nó không ôm nhau, không ríu rít, không chảy nước mắt. Nhưng nghẹn trong tim, ngọng ở lời, im lặng như ngày nào.

Đó là điều mà Mai Lang rất ghét, con bé bảo hai đứa bây khùng quá rồi. Và mỗi lần vậy là con bé kéo cả hai ra khỏi nhà, loanh quanh ngoài phố, nơi đến duy nhất lúc đó là quán nước đá của anh chi Đặng, bên hông trường Nữ Tiểu Học của bọn chúng. Ở đó, cả khung trời kỷ niệm ùa về, tụi nó có ly chè đậu đỏ bánh lọt thật tuyệt vời ở trước mặt, có âm thanh “ khoai mì chuối, khoai mì chuối muôn năm..”, hay tiếng lao xao, ríu rít của tụi nó khi trống trường vang vọng. Rời đó, tụi nó vòng ngang trường cũ, cố tìm một cái gì vừa mới xảy ra nhưng đâu rồi. Chúng nó băng qua Toà Hành Chánh, xuôi theo dòng xe, chầm chậm trên đường đến bờ sông của Công Viên Tỉnh. Nhìn bên kia là Châu Giang, với những cô gái Chàm thật xinh xắn, với những quả táo xanh nho nhỏ, với những con đường đầy bóng mát, đã lôi cuốn biết bao cô cậu học trò TKN có giờ nghỉ sang chơi. Đi thêm mười bảy cây số đường bộ là đến Tân Châu, quê hương xứ lụa nổi tiếng vô cùng, vậy mà vẫn là bí mật đối với tụi nó lúc nầy. Thơ thẩn một lát, chúng nó lại quay về. Ngang qua Bưu Điện, xuyên suốt đường Chợ Cá ( lúc nầy đã được dọn sạch ) Đến nhà xong, bắc mấy chiếc ghế ngoài sân, cầm chiếc ca nhôm chạy sang quán cà phê đối diện ( Mỹ Phương, Ngọc Phú, Văn Ngàn…) Đây mới là điều bắt nhớ của chúng sau bao nhiêu năm xa cách. Chỉ nhớ. Tiếng muỗng nhỏ được Mai Lang khuấy đều trong ca nhôm nghe lanh canh, tiếng va chạm của từng viên nước đá như đang cãi nhau. Chuyền tay, uống từng ngụm cà phê đắng, nuốt trọn vị ngọt tuổi thơ, và miên man tâm sự. Cho đến khuya. Chia tay. Và hẹn ngày mai.

Tuổi thơ trinh nguyên. Với cây cầu sắt hai buổi đi về trong chiếc áo học trò. Gió thổi bay bay vạt áo làm mờ mắt ai. Những buổi cùng dạo trên đường, mà người nào đó đã cắc cớ đặt tên, “ Con đường mang tên em”. Những tràng cười hồn nhiên, sảng khoái trước hiên nhà. Hay ở những phút yên lặng bên chiếc balcon buồn bã. Tất cả qua đi. Thật nhanh. Với tốc độ chóng mặt.

Trái đất tròn. Sau khi ổn định ở ba chốn khác nhau, chúng nó đã liên lạc lại. Qua kế hoạch hẹn nhau tại quê nhà không thành, tại Mỹ cũng không được, bởi Thu Cầm bỏ chúng nó ra đi sau cơn bạo bệnh. Nó còn nhớ cánh thư đầu tiên từ Úc gởi sang Hoa Kỳ. Nhìn nét chữ thân thương của mấy mươi năm cũ, mắt Nó đã thấy cay cay, dù chưa đọc được câu nào. Rồi những câu dặn dò, những lời an ủi của người đi trước nói với kẻ đến sau. Thấm thía nhất là: “ Cái lạnh ở đây rất tàn khốc, không là cái hây hây của gió Đông bên nhà, mơn man đôi má mầy vào dịp Tết, để mầy có dịp khoác lên mình chiếc áo len xanh ngắn tay, diện đẹp với áo cổ lọ màu đen yêu thích. Mầy biết không, cái lạnh theo gió luồn vào từng khe hở của thịt da, mầy không có thời gian lựa chọn, mặc thật nhiều vào, mặc cho thật ấm, từ đầu đến cổ, xuống cả tay chân, trùm kín mít và chạy vội vã tới cửa hàng, tới hảng xưởng…Nơi đó không có nụ cười thông cảm, không có vòng tay ấm áp. Rét run trong nỗi cô độc lẫn cô đơn…” Nó có cảm giác bạn nó đang tự nói với chính mình. Và cuối bức thư, là điều mà Nó không bao giờ quên, ray rứt với nỗi buồn…: “Mầy cần gì cứ nói, tao sẽ giúp hết sức mình. Đừng như tao, bây giờ tao đã có và cũng đã mất một thứ khác quan trọng hơn.”

Nó cần gì ư ? Nhiều thứ lắm. Làm lại từ đầu ở một nơi hoàn toàn xa lạ, ngôn ngữ chưa thông, tay nghề không có, nên lắm gian truân. Nó không sợ những khó khăn từ bên ngoài, Nó không ngại những vất vả từ công việc. Nó chỉ sợ cô đơn. Cái lạc lõng trong lòng Hợp Chủng Quốc này làm Nó sợ. Chỉ cần nghe tiếng nói quê hương, dù Nam, Trung, Bắc, Nó cũng ấm lòng ( như ngày xưa lên Sàigòn học, chỉ biết là người Châu Đốc, thì dù là trai hay gái, Nó cũng chịu làm quen, như thân tự bao giờ ).

Nhớ lại như trước đây, Nó cứ chờ điện thoại từ bên Úc. Nó cần nghe lại tiếng nói ngày xưa, cần được cười vui thoải mái sau những ngày làm việc mệt nhọc. Nó biết bạn Nó có thêm một bé trai khi định cư xứ người. Bạn Nó nói chuyện nhiều hơn trước, tự tin và bặt thiệp của người làm thương mãi, nhưng giọng nói có hơi khác ( lúc đó Nó nghĩ chắc tại đường dây điện thoại ) …Vậy mà, một buổi sáng nào đó, đang trong cơn say ngủ, Nó nghe tiếng điện thoại reo, một giọng nói nghẹn ngào: “ Cầm mất rồi!” Nó không tin tai mình, bởi từ lâu bạn Nó không bao giờ nói về sức khỏe, về cơn bệnh mình đang mang. Mầm bệnh được tích lũy từ những lao lực, trong công việc tìm sống cho gia đình, ăn uống qua loa, dè sẻn mọi tiện nghi cho cá nhân, tất cả dành cho người thân yêu. Cầm ơi, sao mầy khổ vậy !! Nụ cười mầy tươi lắm mà, không đỡ nổi kiếp nạn sao? Mầy không chịu cho tao biết để tao tìm cách sang bên ấy, nhìn lại mầy sau mấy chục năm ly biệt, giờ trở thành vĩnh biệt.

Đã lâu lắm rồi, Nó không nhìn lại ngôi nhà cũ, con đường xưa chỉ nhìn được một đoạn khi đi về thăm quê. Cầm đã ra đi thật xa, xa khuất trong tầm tay với. Đôi khi Nó và Mai Lang gặp nhau nơi quê nhà, thăm bè bạn, tâm sự lung tung. Nhưng chúng nó chưa một lần đi chung lại con đường ngày xưa ba đứa tung tăng. Giờ không còn lon cà phê, tiếng khuấy đá leng keng, húp chung từng ngụm đăng đắng như ngày nào. Đã hết rồi, ngôi nhà trên phố, với hai balcon liền nhau, không bao giờ thấy lại hai bóng hình con gái, lặng lẽ bên nhau, thì thầm. Tất cả chỉ còn là nỗi nhớ.

Phương Thảo Huyền


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: CÕI RIÊNG MÌNH - Phương Thảo Huyền
Gửi bàiĐã gửi: 19 Tháng 1 2021, 20:28
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448

Người tạo chủ đề
CÕI RIÊNG MÌNH

Mùa Xuân năm rồi, qua khung cửa sổ, tôi chợt thấy một chiếc lá xanh đang cầu cứu. Các bạn có lạ không ? Thật đấy. Chiếc lá non, mơn mởn, mọc từ thân cây bạc mốc cao vời vợi, đang uốn mình trước làn gió mạnh. Gió chậm lại, lá ngừng run. Gió như chọc ghẹo cô nàng lá ra đời không đúng chỗ, nên khi nhanh khi chậm vờn quanh chiếc lá. Tôi bồi hồi theo dõi, chẳng biết phải làm sao. Lòng nao nao vì sự sống còn của lá, cái dũng cảm chưa đủ, còn phải đương đầu bao hiểm nguy…Ngày hôm sau, chiếc lá không còn, tôi như hụt hẫng…

Mùa Xuân năm nay, tôi nhìn thấy Nó. Cũng màu xanh nhưng mặn mà và rất mạnh mẽ, bám chặt vào thân cây một cách vững vàng oai vệ, bên cạnh là chiếc lá non màu vàng tươi. Cả hai đang dung dăng trứóc gió, tự tin bảo vệ được nhau. Tôi như bắt được của quý, nhìn mãi nhìn hoài…Con số 3 trước mặt, được gắn vào chiếc lá non vàng, được ôm ấp bởi sự ấm áp của chiếc lá xanh tươi.

Cả một khung trời kỷ niệm ùa về. Ngày ấy tôi còn nhỏ lắm ( không biết mấy tuổi nhưng sao mọi việc xày ra tôi đều nhớ rõ ) Quê nội tôi ở một quận nhỏ ven biên, tôi cùng đúa em ở với Má trong căn phố to và dài. Anh và chị theo Ba ra Tỉnh học, thỉnh thoảng Má đưa chúng tôi ra thăm.Cuộc sống thật êm đềm và hạnh phúc. Cứ đến chiều Ba Mươi Tết là chị em tôi được mặc đồ mới, đứng đợi Ba về để có lì xì. Chiếc áo đầm sọc xanh cùng mái tóc cắt ngắn không hợp với dáng cao ngoằng của tôi. Trong khi em tôi mặc chiếc áo đầm trắng có hoa, tóc cột hai búi thêm nơ đỏ, khuôn mặt thiên thần, trông rất xinh. Má thường bảo em có mủi giống Nội nên đẹp và lại nói chuyện hay, nên Má thương em lắm. Em ngủ với Má, nhưng khi chị về thì em phải nhường vì Má bảo tội nghiệp chị đi học xa.Tôi rất thích ngủ với Má, nhưng không cà nanh với em, với chị. Chỉ biết buồn một mình, không dám nói cùng ai.

Rồi một ngày, cả quê tôi náo loạn . Đêm cuối tuần, có đoàn hát đến diễn, cả chợ đều đi xem. Lựu đạn nổ. Nhà nào cũng có ít nhất là một người bị thương. Sáng sớm, mặt trời chưa dậy, tiếng người la, kẻ gọi vang lừng trong việc chuyển bệnh nhân đi nhà thương Tỉnh. Tôi ôm em và nhìn theo Má ra xe. Em cùng Má đi xem hát, nhưng được Má ẳm trong lòng nên không sao, chân Má bị thương phải điều trị. Một ngày thật dài không có Má bên cạnh, em lại khóc đòi Má, tôi quýnh cả chân tay….Sau đó chúng tôi được đi thăm Má, chung quanh có các dì Phước mặc đồng phục trông rất uy nghi. Tôi ôm Má thật chặt, cũng chẳng biết nói gì !!.

Bởi thương chị nên Má dẫn chúng tôi ra Tỉnh ở luôn. Và tôi được đi học.Gia đình tôi đoàn tụ, có Ba Má, Anh Chị Em đủ đầy. Hạnh phúc biết bao. Thỉnh thoảng cuối tuần, chúng tôi được về quê chơi. Ngồi trên xe suốt hai mươi bốn cây số, vừa đủ cho cái bụng tôi làm reo. Thì nhìn kia, trước mắt chúng tôi hiện ra dãy nhà ngói đỏ, từ từ rõ dần. Tôi tỉnh tuồng lại, chồm về phía trước một chút. Xe quẹo phải vào chợ, chúng tôi ùa xuống chạy về nhà. Ngôi nhà thân thương, với chiếc máng xối bên hông nhà mang cho chúng tôi những phút giây tắm mưa thật vui nhộn.Căn nhà dài, chia ba gian. Gian đầu có lầu là nơi chúng tôi ở. Kế đó là nhà bếp, với không gian thật thoáng và sáng bởi không có gì chắn bên trên. Gian kế bỏ trống vì ngày trước Nội ở, cái không khí thật nặng nề bởi sự hiện diện của chếc quan tài Nội để sẳn chờ ngày trăm tuổi. Gian cuối cùng rất rộng, cũng trống không. Dù Nội đã mất, nhưng chiều dài của hai gian nhà sau vẫn làm chúng tôi sợ, mỗi lần có dịp để đi vệ sinh là chúng tôi phải kéo cả lũ, hát hò lung tung (mấy anh chị lớn cầm đầu ). Phía sau nhà là những chiếc cầu lộ thiên, bắt trên những thanh gỗ. Qua bên bờ kia là cánh đồng nhỏ, nơi đó có tuổi thơ tôi theo bạn đi mót lúa, chạy thả diều khi gió hiu hiu….

Ngôi nhà Nội, tôi ở không lâu, chỉ có mấy năm của tuổi thơ. Vậy mà sao tôi vẫn thấy hoài trước mắt những chuyện ngày ấy, như mới xảy ra ngày hôm qua thôi. Ở đó tôi có sự ấm cúng của gia đình, có kỷ niệm một thời thơ ấu với đủ đầy trò chơi. Tôi có ba chị em gái, với em xinh, chị đẹp. Có anh trai rất mực thương tôi. Có ba má lúc nào cũng lo lắng chúng tôi.

Và nhất là bây giờ, ngôi nhà ấy cùng cả dãy nhà trên quê không còn nữa. Tất cả đã thành bình địa. Nơi đó bây giờ ra sao ?? Mọc ra một khu chợ sầm uất hay một siêu thị hiện đại.Một ngôi trường công dành cho trẻ em nghèo, hay một bệnh viện điều trị bệnh nan y. Một nhà dưỡng lão hay một viện mồ côi…

Phương Thảo Huyền


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: ÁO TRẮNG THỦ KHOA NGHĨA - Phương Thảo Huyền
Gửi bàiĐã gửi: 19 Tháng 1 2021, 22:13
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448

Người tạo chủ đề
ÁO TRẮNG THỦ KHOA NGHĨA
MỘT THỜI THƠ NGÂY.

Tôi vào trường TKN sau các bạn học hai năm. Đó là vì tôi học sớm một năm, còn năm sau là do tôi khờ (nói theo kiểu của Má) hay do tôi ngốc nghếch (nói theo tôi). Số là khi vào thi tuyển lớp Đệ Thất, ở môn Toán, tôi gặp người Thầy gác thi, tôi mừng quá, chạy tới bên khoanh tay thưa thầy. Thầy như không thấy tôi, vẫn tiếp tục chia giấy thi trên từng bàn, tôi càng ngu ngơ thưa thầy liên tiếp. Thầy bỏ đi, tôi quê quê, buồn tủi…Thực ra, tôi đâu dốt toán, vậy mà lúc đó đầu óc tôi chỉ loay hoay với câu hỏi tại sao?? Và kết quả năm ấy tôi đã phụ lòng kỳ vọng của Cô tôi, lại bị Thầy (dạy thêm) giảng “oral” cho một mách. Thì ra, lúc gác thi, Thầy Cô Giám Khảo không được quyền “quen biết” với bất cứ thí sinh nào (Sau nầy khi đi dạy, cũng trong kỳ thi tuyển vào Đệ Thất, cũng môn Toán, một em học sinh, cũng ngu ngơ như tôi, đã đưa tấm nháp vừa làm xong, và hỏi tôi có đúng không? Tôi cũng ngốc nghếch nhìn xem, dù không biết em là ai, tôi cũng không muốn em lo ra như tôi ngày xưa, nên bảo đúng rồi, em ghi vào kẻo trễ…Vậy mà đã mấy mươi năm!)

Ngôi trường TKN, nơi chúng tôi trao dồi kinh sử, thật là dễ thương. Tôi thích nhất là những tàng cây lớn mang nhiều bóng mát cho sân trường, hai dãy lớp song song, chia thành bốn bởi cổng trường và văn phòng. Từ Đệ Thất lên đến Đệ Nhất, chúng tôi lê la qua cả bốn dãy phòng, chưa kể đến năm Đệ Ngũ, trường cất thêm một dãy sau lưng Trường Bán Công. Văn phòng Hiệu Trưởng ở tầng trên. Tầng dưới là các Thầy Giám thị làm việc, mỗi cấp lớp có một thầy lo chuyện sổ sách. Dưới HT là Giám Học và Tổng Giám Thị. Tôi còn nhớ Thầy Hiệu Trưởng Trịnh Văn Mười Hai, đã đem không khí quân trường áp dụng, cứ mỗi sáng thứ hai chào cờ, chúng tôi phải chạy ra sân, tập họp theo lớp qua tiếng đếm trên loa, không được chậm trễ. Mới đầu thấy kỳ kỳ, nhưng sau lại thinh thích, có sức sống, có sôi động nên việc học tập cũng tốt hơn. Tôi nhớ Thầy Vận, Giám thị cấp lớp Đệ Nhị, Thầy hiền nhưng rất nghiêm khắc với các anh quên chút kỷ luật. Chiếc phù hiệu ít được may sẵn vào áo, ghim vội vàng hay trét bún, cơm vào áo khi qua cổng. Đôi khi mặc lộn chiếc quần xám (hay muốn chơi nổi?) thay vì quần xanh. Nữ sinh thì ít lỗi trong thời đó. Chúng tôi rất ngoan, chiếc áo dài trắng với mái tóc dài tha thướt đã buộc chúng tôi vào khuôn khổ.

Từ năm Đệ Thất đến năm Đệ Tứ, chúng tôi thật vô tư trong tuổi đến trường. Ngày ấy, tôi là con bé rất dở môn Quốc Văn. Nhớ lần cô cho đề tả con mèo. Với ba phần: mở bài, thân bài và kết luận. Và tôi đã làm xong trong chớp nhoáng với các phân đoạn trên:

Bà em cho em một con mèo, nó tên là MiMi.

Mình nó dài, lông màu vàng, hai mắt sáng long lanh…

Em thương MiMi lắm, vì nó bắt chuột cho nhà em rất tốt.

Tôi còn nhớ lời Cô phê là phải thêm tình tiết để dẫn dắt vấn đề, bài quá ngắn. Đến năm học Kiều, Thầy Lạc hỏi tôi: Em hãy giải thích câu: Hồng nhan đa truân. Tôi ngập ngừng, nghe mấy bạn léo nhéo không rõ, tôi đáp: thưa thầy, là người đẹp thì hay chết yểu. Cả lớp cười to…Nhưng, với các môn Toán,Lý Hóa, Vạn Vật, Sử Địa…thì khác. Nhứt là môn Toán, từ thầy Huy, cô Côn, cô Tùng, thầy Huy (trán cao) thầy Nghĩa (hai thầy) đều thương. Năm thi Tú Tài1, tôi đậu hạng Bình ban B. Thầy Nghĩa bảo sẽ dạy thêm cho môn Tân Toán Học để đi du học ở Nhật (tôi nhớ lời Thầy và rất biết ơn,) Tôi không quên ơn của thầy Lượm và thầy Hai Để, đã cho tôi phần căn bản về toán học khi vừa bước vào trung học. Đó cũng là kinh nghiệm mà sau nầy tôi đã dạy kèm các em môn toán ở nhà rất tốt. Môn Lý Hóa có Thầy Chí, thầy Cổn, cô Đông, thầy Gia…Môn Pháp Văn có Cô Nhàn, Thầy Nhựt, thầy Đồng, thầy Quí… Môn Anh Văn có cô Mai, thầy Giao (thầy có giọng nói hiền, nhưng hay giận) Môn Văn có cô Ngọc, thầy Lạc, cô Lẹ, cô Mai, cô Thanh. Môn Triết có thầy Phiếu, thầy Lộc. Môn Sử Địa có cô Dung, thầy Tích, thầy Khánh và nhiều Thầy Cô ở các bộ môn khác…

Việc học hành chiếm nhiều thì giờ, nhưng chúng tôi cũng còn những phút giây thoải mái ở giờ thể dục. Chiếc quần đen, áo xanh ngắn tay cho chúng tôi nét khỏe mạnh vào những sáng sớm đến trường tập (học chiều thì tập sáng và ngược lại) chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện huyên thuyên, làm ồn khu phố Xóm Hàng Sáo. Bạn bè chúng tôi rất thân và nhiều chia sẻ trong mọi chuyện, đôi khi giận hờn trong việc so bì điểm, nhưng đâu lại vào đó. Bây giờ Út Ba và Khiếm không còn nữa. Đối với tôi, đó là một mất mát vô cùng to lớn. Cũng như một số Cô Thầy đã ra đi!!!

Từ Đệ Tam sang Đệ Nhất, chúng tôi mất mát khá nhiều. Khi chia ban, hai đứa bạn thân không chịu học ban B, một mình vào lớp nhìn sang bên kia mà thấy nao nao. Tuy nhiên, có được thêm Đông, cô bạn cao, gầy, nhưng rất mạnh về ý chí. Sau 1975, một mình vừa dạy học, vừa mang đòn gánh mua ve chai lông vịt để nuôi con, không nản lòng, không mắc cở.…Rồi bạn tôi rời trường về Sài Gòn từng đứa một. Rồi thi rớt, rồi học lại lớp, rồi bỏ học…Những nụ cười hồn nhiên, những câu nói chọc phá, từng bước một, được thay bằng nụ cười e thẹn, câu nói êm nhẹ hơn, và những đôi mắt liêng liếc cho nhau, khi tan trường sao đông hơn bởi những đuôi người. Khung cảnh trường cũng như ngày nào, nhưng sao nhìn thấy lãng mạn hơn, tình tứ hơn.

Áo trắng ơi, ta yêu người.

Phương Thảo Huyền


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: THẦY TÔI - Phương Thảo Huyền
Gửi bàiĐã gửi: 19 Tháng 1 2021, 22:17
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448

Người tạo chủ đề
THẦY TÔI

Khi các Thầy về trường Thủ Khoa Nghĩa, mang theo không khí mới mẻ của Sài Gòn, nét thanh lịch của người con Hà thành, cái uy nghiêm của kinh đô Huế...Học trò trước nay quen giọng nói hiền hoà của miền Tây Nam Bộ, thuộc lòng từng điệu bộ giảng dạy của Thầy Cô địa phương, nên khá lúng túng ở bước đầu khi nghe bài giảng, và rồi cũng quen.

Chúng tôi học Thầy Quý môn Pháp Văn (sinh ngữ 1) Thầy Giao dạy Anh Văn (sinh ngữ 2) Môn Lý có Thầy Gia và Triết Học thì Thầy Vĩnh Phiếu dạy. Có Thầy Nhuận dạy Pháp Văn nữa.Thầy Thuận với môn Toán vào năm 12 (Ngoài ra còn có các Cô nữa). Khi chúng tôi ra trường TKN, rồi tiếp tục theo nghề giáo, thì các Thầy cũng lần lượt trở về quê...

Sang Mỹ khá lâu, tôi được tin Thầy Quý cùng ở chung tiểu bang mình. Tôi rất vui và cùng các bạn học cũ gặp lại Thầy, trong một buổi tiệc nhỏ, thật ấm áp!

Sau đó, chúng tôi giữ liên lạc cùng Thầy. Và cũng được Thầy giới thiệu cùng các bạn Thầy, ở buổi tiệc thân mật tại nhà Thầy. Tôi thật xúc động khi nghe bạn Thầy khen ngợi tình cảm Thày Trò chúng tôi.

Hôm nay, nhân dịp Giáng Sinh sắp đến. Thầy Trò chúng tôi lại gặp nhau, nhìn Thầy trong dáng đi, giọng nói...thật không tưởng tượng được Thầy đã 82 tuổi. Cái tuổi thượng thọ của các cụ ông ngày xưa, ốm yếu, phải nhờ đến gậy hay con cháu giúp đở. Phải chăng bên Thầy, có người phụ nữ đảm đang, luôn chia sẻ cùng Thầy mọi sự việc, để Thầy luôn hạnh phúc.

Chúc mừng cả hai, Thầy Quý và Cô Hạnh. Mong Thầy Cô sức khoẻ dồi dào, tâm an, hạnh phúc.

Học trò cũ của Thầy

Phương Thảo Huyền


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: MỘT THOÁNG VĂN KHOA - Phương Thảo Huyền
Gửi bàiĐã gửi: 20 Tháng 1 2021, 10:09
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448

Người tạo chủ đề
MỘT THOÁNG VĂN KHOA

Một giọng nói ngọt ngào vang lên: " bồ cho tớ đứng cạnh nhé?" Tôi nhích người sang bên, nhưng không còn chỗ nữa, và đưa mắt nhìn. Chu choa ơi, một khuôn mặt ngời sáng, ánh mắt long lanh như có nụ cười trong ấy, hai má hồng tươi, kèm theo nụ cười thật không sao quên được...Tôi lẩm bẩm: " sao có người đẹp vậy chứ?" Tiếng nói vẫn bên tai:" bố tớ đang đứng cạnh chiếc xe bên dưới, nếu nhìn thấy mấy cái đuôi nầy thì chết mất..." Tôi lại đưa mắt nhìn chung quanh. Trên bậc thềm chuyển tiếp của cầu thang trường, ngoài tôi và cô gái ấy, chỉ thấy toàn là nam sinh viên, tự dưng tôi nhích lại gần cô hơn, và sau đó lại tự cười mình...

Không biết từ bao giờ, tôi có thói quen đứng nơi đây nữa? Trường tôi, ngoài giảng đường thật lớn dành cho sinh viên mới ( vậy mà chứa không đủ nữa, còn nạn bè bạn vào trước, phân phối tập vở để giữ chỗ cho nhau..) còn có chiếc cầu thang đá rộng rãi, để bọn chúng tôi tuôn tràn ra về. Thông thường, những người đi xe gắn máy, rồi xe đạp, kế mới tới người đi bộ...lần lượt ra cổng. Trước cổng trường, có những xe đủ loại của phụ huynh đến rước.

Nơi chúng tôi đứng có thể nhìn bao quát cả sân trường, thấy cả người đến đón ( nhưng họ sẽ không nhận ra chúng tôi, vì mãi mê nhìn từng khuôn mặt đang líu lo ra cổng)

Cách đó không lâu, đang cười nói với Giao, tôi giật bắn mình khi bàn tay bị nắm, bên cánh cổng trường một khuôn mặt thân thương, nụ cười tươi với chiếc đồng tiền quen thuộc trên má.

-Ồ, anh về bao giờ? Sao không thư em biết?
- Vừa lên tới là đến đây ngay, có vậy mới biết có ai đưa đón em mình.

Sợ tôi giận nên anh nói thêm:
- Nhà binh mà em, làm gì biết trước, tính trước được. Vừa về hậu cứ là vù lên thăm em ngay. Nhớ em quá.!

Tôi thẹn thùng rút tay lại, bản tính anh ít chịu biểu lộ cái tôi mình nhiều (như sợ thiên hạ cười cho) nên tôi biết anh đang vui lắm. Thật vậy, cả buổi ấy anh huyên thuyên đủ chuyện, từ chuyện nhỏ sang chuyện lớn, anh bảo muốn nắm tay tôi khi băng qua đường, có được không? Anh không muốn mất em...( Sau nầy mới biết, anh vừa vượt qua cõi chết trong chuyến hành quân, anh bị đì bởi người chỉ huy trực tiếp...Tội nghiệp anh!)

Sau khi đưa tôi về nhà trọ để báo tin, chúng tôi về nhà chị của anh thăm viếng. Chiếc velo solex đưa chúng tôi đi khắp nơi, từ nhà sách Khai Trí, sang các shop bán hàng lưu niệm, đến cửa hàng thời trang, bên trong đang bày trí những chiếc áo dài model.

- Em đừng may những chiếc áo dài như vầy nha.
- Sao vậy anh?
- Áo gì ngắn ngủn, lại không eo iết chi, chẳng đẹp tý nào....

Eo ơi, tôi không dám nhìn anh. Vậy mà, Giao bảo tôi thật xinh, khi mặc chiếc áo tơ màu hồng vừa may như thế cơ.

Dương Đăng Quỳnh Giao, cô bạn thân thời Văn Khoa của tôi.

Cô bé người Huế, nho nhỏ, trắng xinh, có đôi mắt một mí của người Nhật, đang nhìn tôi và đưa tay ra:

- Tớ là Giao, bạn của Xuân Lan, giờ là bạn của nhau nha.

Giọng nói đặc sệt Sài gòn, không gì khó nghe như Lan đã bảo. Tự dưng, tôi thấy thật gần gũi với cô bé, và ấm áp trong ngày khai giảng đầu năm của trường Đại Học Văn Khoa Sài Gòn.

Nhớ lại ngày ghi danh cách đây không lâu. Muội, Nở và tôi, ba đứa từ nhà quê lên thành phố, nhìn cảnh nhộn nhịp của ngôi trường rộng lớn, cách nói năng hào phóng của các bạn chung quanh, và nhất là khi nghe “ tiếng Tây của mấy người học trường Tây” nói với nhau... chúng tôi vô cùng nản chí, thấy buồn cho Thầy Giao, Thầy Quý có học trò quá tệ, định bỏ về...Thì một giọng nói miền Nam vô cùng thân thiện cất lên: “ Chào các bạn đến ghi danh!” Một cô bé tươi cười đang đến gần, và sau đó, theo lời giải thích của cô, chúng tôi lần lượt ghi danh năm “Dự bị”, kèm theo lời cám ơn ríu rít với người đồng hương.

Đang thả hồn theo ngày tháng cũ, bỗng thấy cô bé “ngày ấy” tiến tới, nhưng một tràng tiếng Huế thật chuẩn đang hướng về Giao, bạn tôi trả lời bằng giọng Sài gòn chính hiệu. Sau đó, tôi được biết, Giao chỉ dùng giọng Huế với gia đình và người thân thôi. Va cũng sau đó, tôi lại thưởng thức được giọng nói thuần Bắc của cô bạn “ngày ấy”, trong buổi tranh nhau rãi tập để dành bàn học ...
Giao như một búp bê VN trên những hàng công nghệ, bán ra nước ngoại. Hắn chỉ mặc áo dài màu nhạt ( xanh, hồng...) với chiếc quần tơ trắng. Trông thanh thoát, xinh xắn làm sao. Bé bỏng nhưng đầy nghị lực và tình thương mến chân thành.

Những buổi tan trường, Giao đi xe đạp về nhà, nên chúng tôi chỉ có được chút nấn ná bên bậc thềm trong sân trường, cười cười, nói nói, cùng nhau. Và cũng nơi đây, tôi đã gặp một nhân dáng tươi đẹp, đáng yêu (giống cô ca sỹ nỗi tiếng sau nầy) vừa từ Đà Lạt vào.

“ Đi một đàng, học một sàng khôn” Câu người xưa nói quả không sai. Chỉ mới một năm thôi, chỉ ở khuôn viên trường, bên bậc thềm kỹ niệm, trước cánh cổng trường...tôi đã gặp bao người tài hoa, bạn tốt, chuyện buồn vui, để một đời không quên.

Văn Khoa, với hàng hàng, lớp lớp nam thanh nữ tú, ra vào mỗi năm...Vẫn là nguồn nhớ!!

Phương Thảo Huyền


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: CHUYỆN TÌNH - Phương Thảo Huyền
Gửi bàiĐã gửi: 20 Tháng 1 2021, 10:40
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448

Người tạo chủ đề
CHUYỆN TÌNH

Vừa xuống trực thăng, anh đã nhìn thấy Nô bên cạnh chiếc Jeep chờ sẵn.
- Mình về hậu cứ và tìm gì ăn nha, ông thầy?

Nô biết ý anh, lần nào từ hành quân ra,cũng phải tắm gội, thay cho được bộ cánh mới, bỏ bao muộn phiền, hiểm nguy sang bên. Rồi cùng Nô ra tiệm ăn, tìm lại khung cảnh an bình miền tỉnh lẻ. Nhưng hôm nay, không được, anh cần về, mọi người đang chờ anh.
- Nô ăn gì chưa?
- Xong rồi, xăng nhớt đủ đầy.
- Vậy mình lên đường ngay, dọc đường tìm ăn cũng được.

Vừa nói, anh vừa nhảy lên phía tài xế. Nô lên tiếng:
- Hôm nay tôi lái, ông thầy nghỉ ngơi đi. Rủi có gì...

Không hết câu nói, nhưng anh hiểu ý Nô, thông thường những chuyện không tốt hay tìm đến những người đang có chuyện vui. Như mấy ngày trước đây, cuộc chiến trở nên ác liệt, mọi đường liên lạc đều bị cắt đứt. Lần đầu tiên anh cảm thấy lo, vài hôm nữa đám cưới anh rồi, làm gì có phép màu để anh về, chắc cô bé đang mong chờ từng ngày và lo sợ từng đêm, lại không liên lạc được...

Vậy mà, sáng nay mọi sự hanh thông (không biết phải do cô bé năn nỉ, vái van Phật Trời nhiều lắm) Trung Đoàn Trưởng bay vào thị sát chiến trận, nhân cơ hội này, Tiểu Đoàn Trưởng đã trình sự việc anh cưới vợ, thế là anh được bốc ra. Anh không sao quên được, những cái nắm tay chúc mừng, những đồng tiền mới lãnh cùng chung vui, có người đưa cả lương của tháng. Là bè bạn, đồng đội vào sinh ra tử cùng anh bao năm qua...

Nắng chiều từng sợi, từng sợi chia tay. Màn đêm ùa tới, không chút khách sáo. May mà từng hàng đèn đường thi nhau bật sáng, xua tan cái bóng tối đáng ghét kia...

Ở một góc khuất, trên chiếc chỏng tre, dựa vào cánh cửa sắt đang khép hờ, một cô gái trẻ ngồi nhìn ra đường, như đang trông ngóng, thỉnh thoảng nhìn vào nhà. Một thiếu phụ bước ra:
- Con vào dùng cơm đi, tối rồi.
- Con không đói. Ba đi ngủ chưa má? (Cô gái trả lời và hỏi)
- Ông ấy đang tính sổ sách, chưa ngủ đâu.

Vậy là an tâm, cửa chưa khoá, và cô còn có thể chờ thêm nữa... Cô ấp úng:
- Nếu anh ấy chưa về, ngày mai làm sao đây?
- Thì vẫn phải tiến hành thôi. Thiệp mời đã gởi đi, mọi người đã trả lời.
- Không có chú rể, con...

Tiếng xe ngừng, một bóng người bước ra, đi nhanh về phía cô. Cô chỉ nhìn thấy chiếc Jeep đang ngạo nghễ đậu trên đường, bộ đồ trận nhuốm bụi đường, gương mặt hốc hác với nụ cười quen thuộc... đã đi vào ký ức của cô.

Cô nhìn bàn tay má đang gạt nước mắt, cùng các dì, bè bạn ra về, đến hút mắt. Cô thấy nghẹn lòng, như đang bị bỏ quên, cô đơn quá, nhưng dằn lại, không dám khóc. Đến chiều, khi ba và anh đưa mọi người trở về khách sạn, nhà vắng lặng, một mình thu dẹp, tự dưng nước mắt đâu tràn về, như con suối nhỏ... Cô khóc hả hê, khóc mà chẳng biết sao mình khóc. Một bàn tay vỗ nhẹ vào vai, cô quay nhìn, nụ cười anh âu yếm:
- Thay đồ đi, anh chở em về nhà.
Cô tròn mắt. Anh hiểu ý:
- Chị Năm đồng ý rồi.
Cô như con sáo sổ lồng... Bay cao.

Vừa đến nhà, để mặc anh với những câu hỏi của ba má. Cô chạy vụt lên lầu, vào ngay phòng ngủ, ra phòng khách, đến tận sân thượng. Tay mân mê từng cánh lá, sờ soạng từng vật trong căn phòng nhỏ, miệng thầm thì câu xin lỗi, sao mới một hôm, mọi thứ đều hững hờ, căn phòng lạnh tanh giận dỗi. Nước mắt lại rơi, rơi không kềm hãm. Cô khóc như chưa từng được khóc, như bao uất hận trong lòng, giờ đang trào dâng. Lạ thật, cô đâu bị ức hiếp, cô tự nguyện yêu thương, cô đến với anh thật ngọt ngào mà. Cô cũng chẳng biết vì sao mình khóc nữa. Chỉ biết rơi nước mắt một cách thật tự nhiên, thật dễ dàng!!!

Sau đó, hai đứa bị ba má rầy một trận, vì... chưa đầy ba ngày đã về nhà gái. Đám cưới xong là anh đi...
Anh đi biền biệt suốt mấy tháng trời, không tin tức gì. Chiến trường An Lộc đang hồi khắc nghiệt, chiều nào cũng tiếng rao báo mới, với tin cập nhật vang lên khắp phố. Cô trông từng cánh thư, đọc từng trang báo, cầu mong và van vái anh được bình an.

Và cô đã nhận được thư. Cánh thư không địa chỉ người gởi, cánh thư không phải bút tích quen thuộc. Cầm trên tay mà cô thấy hoang mang, tin tốt hay tin xấu??

Run tay xé nhẹ bao bì, một mảnh giấy nhỏ cùng hai tấm ảnh rơi ra: ”Anh bình yên. Nhờ anh phóng viên chiến trường gởi dùm tin cho em”.

Chỉ vỏn vẹn mấy giòng chữ viết, nhưng sao cô thấy quá đủ, anh an lành là được rồi, đủ rồi. Nhìn hai tấm ảnh, khuôn mặt thân thương gần gũi, cô yên tâm hơn, bởi tình hình chiến trường không sôi động nữa.

Cô chờ đợi ngày anh về phép sau trận chiến An Lộc, nhưng anh không về và lao vào một trận chiến khác. Đời sống chinh nhân đầy kham khổ, mà cuộc sống chinh phụ cũng đâu thanh thản, ngày ngày cầu mong mọi sự an lành, vái van hết lần nầy sang lần khác.

Buồn! Đợi chờ! Vui với vài ngày phép...

Rồi.
Buồn! và Chờ đợi! Tiếp tục.

PHương Thảo Huyền


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: NHẬT KÝ THÁNG TƯ - Phương Thảo Huyền
Gửi bàiĐã gửi: 20 Tháng 1 2021, 12:43
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448

Người tạo chủ đề
NHẬT KÝ THÁNG TƯ

Trên đường từ nhà Dì ra bến xe, hít thở không khí trong lành của buổi ban mai, sao cô thấy nhẹ nhàng thanh thản quá. Chả bù, ở những lần thăm nuôi trước, xe đò ngừng lại trên quốc lộ, mọi người lội bộ vào Chợ, đến bến xe để đi thêm một đoạn nữa mới đến nơi. Tay xách, nách mang, vội vả đi để kịp chuyến xe và kịp giờ vào thăm. Lăng xăng, lúp xúp, hì hục với những món quà thăm nuôi, chưa kể khi mang con nhỏ theo cho cha con gặp mặt. Con gái cô mới lên ba, nhưng lúc nào cũng muốn tiếp mẹ, mang đồ vào cho ba. Khi thì bọc banh mì sấy khô, lúc bọc mì hủ tiếu cho nhẹ, nhìn bé đi liêu xiêu mà mắt cô cay cay...

Đến bến xe, chuyến vào Vườn Đào chỉ mới lèo tèo mấy người khách. Cô được ngồi vào băng ghế sau bác tài xế, cạnh ông già mặc bà ba đen. Điều nầy cô chưa bao giờ được có trong suốt thời gian đi thăm nuôi. Lúc nào cũng vậy, nhóm thăm nuôi đã đông, lại thêm đồ đạc nhiều, ai cũng muốn cho người thân mình được no đủ cả. Cô chỉ đơn giản hai giỏ xách đệm trên tay (cả gia tài cô mỗi tháng đó) nên nhường bước cho mấy bác thăm con lên trước. Cô đã quen rồi cái tư thế: hai chân kẹp chiếc giỏ dưới sàn xe, hai tay nắm thanh sắt xe, vai thì quàng cái giỏ thứ hai. Rất tự tin theo nhịp lắc lư của chiếc xe đò, mặc sức dằn sóc. Và nếu có con bé đi theo, thì thế nào cũng được một bà hay cô đang ngồi giữ dùm (tình thương của những người cùng cảnh ngộ)

Xe đã đầy khách và chuẩn bị chạy. Cô nhìn quanh vẫn không nhìn thấy người nào khác đi thăm nuôi như mình. Cô lo lắng, rờ vào túi để yên tâm với tấm công lệnh trong đó. Tiếng ông Hiệu Trưởng vẫn còn bên tai: "Cô yên tâm công tác, sau khi gác thi xong, tôi sẽ cấp công lệnh để cô đi thăm nuôi liền" Và "vì ngày cô xin đi thăm chồng trùng ngày thi Phổ Thông nên phải vậy thôi, đó là công tác chứ không phải cô không đi cho đúng ngày".....

Xe ngừng lại để nhận thêm khách dọc đường. Nhìn dáng đứng của bà với chiếc lưng cong cong, cô thấy xót lòng nên nhường bà ngồi.

Gần đến Vườn Đào, khách xuống xe liên tục, cô ngồi lại chiếc ghế mình cho đỡ đôi chân, thì nghe tiếng bên cạnh:
- Cô là cô giáo hả?
- Dạ. Nhưng sao chú biết?
- Nhìn cô là biết liền.

Cô nóng bừng mặt, suy nghĩ xem nãy giờ có nói gì không...

Từ nơi xe đậu đến cổng xét giấy tờ, cô phải lội bộ thêm một quãng đường nữa, nhưng cô đi thoăn thoắt. Cứ nghĩ đến việc anh ấy bất ngờ được báo có thăm nuôi là cô đã vui rồi. Lại nghĩ đến mấy ngày qua, bè bạn có quà, anh ấy đói, cô lại hối hận mình mang sao ít vậy. Cô thấy mình đi như chạy trên con đường gồ ghề đá.

Cô cầm trên tay những giấy tờ cần thiết, bước lại gần cổng. Chưa kịp lên tiếng, đã nghe tiếng quát:
- Chị kia đi đâu đây?
- Dạ tôi đi thăm nuôi, tôi..
- Đi về đi, không có thăm nuôi gì cả

Mặc cho cô nói gì, đưa gì.. khuôn mặt cậu ta đanh lại, không thèm nhìn một cái. Cô năn nỉ, chỉ cần đọc tấm công lệnh và nghe cô nói, cô có lý do chính đáng mà, cô cũng đang thi hành công tác, chứ cô đâu phải bệnh hay gì gì khác....

Thời gian trôi qua còn lâu hơn giờ cho gặp nhau nữa. Cô vẫn đứng nhưng không còn nói. Lạ một điều, ngày thường cô rất mau nước mắt, vậy mà sao lần nầy nước mắt cô đi đâu cả.
Cuối cùng cô quay ra. Về để kịp chuyến xe. Về để hối hận, ăn năn, để buồn khi nghĩ về anh. Hai giỏ xách trên tay tự nhiên to ra, nặng đến nổi cô phải buông xuống. Cô nhìn quanh quất, mong tìm được một nhân dáng thân quen nào để gửi lại, để ai đó được no lòng.

Cô ơi! Cô ơi! Tiếng gọi trong gió, nghe như nhắn gửi. Cô bực mình vì sự hy vọng vô lý của mình. Nhưng, cô quay ngược lại vì tiếng gọi thật rõ ràng: "cô giáo ơi! Cô giáo" Trong tầm mắt cô, bóng người đứng bên cạnh hàng rào đang vẩy tay. Cô chỉ vào mình, và người ấy gật gù.
Đến nơi cô thấy một khuôn mặt thân thiện, chiếc quần bộ đội, bên trên là chiếc áo sơ mi trắng. Một nhân dáng khá quen. Sau khi nghe cô trình bày xong, ông ta nói:
- Họ làm theo luật chứ không cần biết gì thêm đâu. Bây giờ tôi chỉ giúp cho cô là nhận quà đưa lại cho người, cô không thể gặp mặt. Cô có chịu không?

Dĩ nhiên là cô chịu. Cô đồng ý không điều kiện. Và mau mắn Cám ơn ông, quên cả hỏi vì sao ông ấy chịu giúp cô.

Trên đường đi ra, hai hàng nước mắt tuôn tràn, cô không kềm chế, để mặc chúng cãi nhau. Bên trái bảo chảy vì mừng tối nay anh no bụng. Bên phải bảo, chắc anh buồn bởi không gặp cô, nên ướt mi thôi.

Phương Thảo Huyền


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: TẢN MẠN ĐẦU THU - Phương Thảo Huyền
Gửi bàiĐã gửi: 20 Tháng 1 2021, 13:18
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448

Người tạo chủ đề
TẢN MẠN ĐẦU THU

Sáng nay trời lành lạnh, "...Trời vào Thu rồi, em có hay..." đứa cháu nhỏ chơi ngoài deck, ngồi một hồi thấy thấm, lòng nao nao buồn...

Chắc phải có một lần trong đời, bạn cay cay mắt vì nghe một lời nhạc, hay nhìn thấy một hình ảnh nào đó...?- Tôi cũng vậy, một lần ngừng xe ở Stop sign, giọt nắng vàng hắt vào cửa xe, nhìn ra ngoài sân cỏ đầy nắng của ngôi nhà thờ, thấy nhớ quê nhà quay quắt, nhớ những buổi đi học, đi dạy lội bộ, thèm một bóng mát để nghỉ chân. Từ ĐH Văn Khoa theo đường Hai Bà Trưng, quanh quẹo để về Hiền Vương. Từ Bảo Hộ Thoại, sang Thủ khoa Nghĩa, quẹo vào Nguyễn Đình Chiểu, đầy nắng ấm...

Nắng sẽ rất hiếm ở những ngày sắp tới.

Mấy hôm nay lành lạnh, sáng sớm phải khoác thêm áo khi ra ngoài, bầu trời buồn rười rượi như xa người thân yêu.

Lại mưa, cơn mưa không lớn, nhưng dai dẳng, đủ làm cánh lá thay màu, màu vàng đẫm nước, làm nao lòng người ta.

Bên nhà, chắc đang chuẩn bị cho một năm mới sắp đến, buổi sáng có gió bấc hây hây, làm xôn xao từng cơn sóng nhẹ. Nhớ năm nào, lần đầu tiên về thăm nhà, lại dịp Tết, được mừng sinh nhật của Ba, gia đình sum hợp như thuở bé thơ. Ôi nhớ quá!

Thu đi Đông đến, có lá vàng bay bay, có những mảng tuyết rơi rơi, như trong tiểu thuyết, như trên truyền hình.

Đời như là mơ!!

Phương Thảo Huyền


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 38 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang Trang vừa xem  1, 2, 3, 4  Trang kế tiếp

» Giới Thiệu Sách: "NHỮNG MẨU VUN-NỐI" - Phương Thảo Huyền «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 2 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 2 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và 2 khách
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 304 vào ngày 24 Tháng 11 2024, 12:29

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 2 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu