Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 17 Tháng 11 2024, 00:33
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» Bước chân và những ánh mắt... «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 7 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]
Người gửi Nội dung (Xem: 5191 | Trả lời: 6)
Tiêu đề bài viết: Bước chân và những ánh mắt...
Gửi bàiĐã gửi: 29 Tháng 11 2008, 14:56
Ngoại tuyến
Member V
Member V

Tuổi: 51
Sinh nhật: 15-12-1972
Ngày tham gia: 04 Tháng 4 2008, 23:50
Bài viết: 286
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Bước chân và những ánh mắt...


Tôi và thằng bạn thân hay ngồi ở quán café "Cục gạch" trên vỉa hè Alexandre De Rhodes. Tuy xung quanh cuộc sống diễn ra tấp nập, hối hả nhưng vẫn tìm được chút thảnh thơi mỗi ngồi nhìn đường phố nhộn nhịp người xe qua lại. "Quán" khá đông, khoảng 40 thanh niên - sinh viên ngồi chuyện trò râm ran. Dòng người, xe cộ ngược xuôi cuốn trôi theo nhịp sống của thành phố.

Một bóng người lê bước kéo chiếc xích lô sau lưng, như một hòn đá lặng lẽ bên dòng suối...

Tôi im lặng quan sát ông, một người đàn ông ốm yếu, run rẩy lê từng bước với đôi chân sưng tấy đỏ quấn đầy băng gạc. Mỗi bước chân của ông nặng trĩu như vác cả khối đá lớn trên lưng, ông không đạp xích lô mà kéo lê nó sau lưng mình
Dòng người trên đường phố vẫn tiếp tục cuốn đi, đám thanh niên bên hè phố vẫn hồn nhiên cười nói.Và từng bước chân của ông càng run rẩy hơn...

Ông già bỗng nhiên ngã quỵ trước mặt chúng tôi, chiếc xích lô lật ngang chỏng chơ trên đường...

Mấy chục con người đang vui vẻ cười nói bỗng giật mình im lặng, hướng mắt nhìn ông. Tôi và thằng bạn chạy đến đỡ ông dậy, dìu ông vào ngồi bên lề đường, dựng lại chiếc xích lô...

Mấy chục ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn, không một ai chạy đến giúp

Vô cảm...

Họ lại tiếp tục cười nói như không có chuyện gì xảy ra.
Ông cảm ơn, và tiếp tục lê bước, run rẩy kéo chiếc xích lô trên đường...
Đi được khoảng hơn 20m, ông lại ngã quỵ
Mọi người lại giật mình, im lặng nhìn ông, như thương hại, nhưng cũng chỉ là ánh mắt nhìn thương hại...
Không một bàn tay trợ giúp...

Vô tâm...

Hai chúng tôi đỡ ông ngồi xuống nghỉ, chỉ có chú bé bán vé số và hai người bán dạo đến giúp đỡ chúng tôi...
Ông đưa cho tôi xem sổ khám bệnh của bệnh viện Bình Dân, họ yêu cầu ông phải phẫu thuật, với giá 18 triệu đồng! Ông nói xin miễn giảm vì hoàn cảnh khó khăn, nhưng bệnh viện chỉ đồng ý giảm 50% cho ông khi có xác nhận của địa phương, một vùng quê nghèo khó ngoại thành Huế. Không có tiền trả chi phí phẫu thuật, thế là bệnh viện cấp cho ông một nắm thuốc bổ và lọ thuốc giảm đau, xem như là hỗ trợ người nghèo!

Tôi định gọi xe ôm đưa ông về, rồi kêu người nhà ông đến lấy chiếc xích lô. Nhưng...
Tại đất Sài Gòn này, ông chỉ một thân một mình, không người thân, không nhà cửa. Nơi ở qua đêm của ông là 1 dãy nhà trọ tồi tàn bên Bình Thạnh, mỗi người đóng 5.000đ để được phát 1 tấm chiếu rách ngả lưng, và đóng thêm 2.000đ nữa để tắm rửa, vệ sinh. Vậy đó... ông không nhớ địa chỉ chỗ trọ, chỉ biết đường đến đấy mà thôi.
Cả ngày nay ông không đạp được cuốc xích lô nào, chân đi còn không vững nữa mà...
Tôi chẳng biết làm gì hơn, giúi vội vào tay ông ổ bánh mì - phần ăn xế của mình- và ít tiền dằn túi
Ông lại lặng lẽ lê bước trên đường, đôi chân ấy sẽ phải kéo chiếc xích lô gần chục cây số nữa về nhà trọ ở sau bến xe Miền Đông...

Trời sụp tối, dòng người xe hối hả cuốn trôi,và trên hè phố, đám thanh niên tiếp tục rộn rã nói cười như không có việc gì xảy ra

Vô cảm...

Vô tâm quá...

Ngụm cà phê bỗng mặn đắng trong cổ họng...

MQ


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Bước chân và những ánh mắt...
Gửi bàiĐã gửi: 02 Tháng 12 2008, 11:40
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Sinh nhật: 00-00-0000
Ngày tham gia: 06 Tháng 7 2007, 21:32
Bài viết: 2244
- Vô cảm, vô tâm, thờ ơ đối với người xa lạ ư? Chuyện thường!

- Bị người xa lạ thờ ơ, vô tâm ư? Chuyện nhỏ!


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Bước chân và những ánh mắt...
Gửi bàiĐã gửi: 03 Tháng 12 2008, 00:31
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Tuổi: 62
Sinh nhật: 18-09-1962
Ngày tham gia: 17 Tháng 8 2008, 06:35
Bài viết: 922
Quốc gia: Vietnam (vn)
Chị BD ơi!bị những người bạn ....thân bỗng hững hờ xa cách thì gọi là ....chuyện gì ?...hở chị iêu quấu !


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Bước chân và những ánh mắt...
Gửi bàiĐã gửi: 03 Tháng 12 2008, 10:07
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Sinh nhật: 00-00-0000
Ngày tham gia: 06 Tháng 7 2007, 21:32
Bài viết: 2244
SuKimNguyen {L_WROTE}:
Chị BD ơi!bị những người bạn ....thân bỗng hững hờ xa cách thì gọi là ....chuyện gì ?...hở chị iêu quấu !


- Lúc đầu là chuyện ĐAU TIM
- Sau đó là chuyện "PHẺ DE"


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Bước chân và những ánh mắt...
Gửi bàiĐã gửi: 03 Tháng 12 2008, 21:35
Ngoại tuyến
Member V
Member V

Tuổi: 51
Sinh nhật: 15-12-1972
Ngày tham gia: 04 Tháng 4 2008, 23:50
Bài viết: 286
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
{L_QUOTE}:
- Vô cảm, vô tâm, thờ ơ đối với người xa lạ ư? Chuyện thường!

- Bị người xa lạ thờ ơ, vô tâm ư? Chuyện nhỏ!


Chiện vặt :lol:

{L_QUOTE}:
Chị BD ơi!bị những người bạn ....thân bỗng hững hờ xa cách thì gọi là ....chuyện gì ?...hở chị iêu quấu !


Gọi là Chiện dài nhiều tập :rollin:


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Bước chân và những ánh mắt...
Gửi bàiĐã gửi: 03 Tháng 12 2008, 22:13
Ngoại tuyến
Member V
Member V

Tuổi: 51
Sinh nhật: 15-12-1972
Ngày tham gia: 04 Tháng 4 2008, 23:50
Bài viết: 286
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Xã hội bây giờ nhiều cái nó không theo một khuôn mẫu, không phải anh đang khóc là anh buồn, không phải anh cười hớn hở là nói anh vui, không phải anh bắt gặp đôi tình nhân nắm tay đi trên đường thì nói họ hạnh phúc, giả giả thật thật chỉ trong 1 tích tắc.

1. Cậu bé trạc khoảng 10 tuổi, mặt mũi sáng láng và trông rất dễ thương, có lúc thì mặc áo sơ mi trắng bỏ vào quần nhưng cũng có lúc mặc áo thun. Cậu hay ngồi ở hè đường Điện Biên Phủ vào ban ngày, buổi tối thì hay ngồi trên vỉa hè của đường Trương Định... Trước ngày tình cờ chạy xe trên đường và gặp cậu bé này thì đã được một phóng viên nói trước về “cảnh ngộ” của cậu bé, nên đến mấy lần chạy ngang qua cậu, nói thật là cảm giác trong lòng rất khó diễn tả vừa dửng dưng vừa cảm thấy hơi cay đắng...Bối cảnh thường là như thế này, cậu bé ngồi trên lề đường khóc rất ngon lành, người đi đường ai đó thấy thương tâm nên ghé vào hỏi thăm thì được cậu bé trẻ lời: “Con mới bị mất (hoặc bị giựt) cả xấp vé số, con không biết làm sao để về nhà vì mẹ (ba) sẽ...”. Bạn không thể không cảm giác xót lòng khi nghe một cậu bé khoảng 10 tuổi, nước mắt ngắn dài, đang kể cho mình nghe một câu chuyện như thế... Người đi đường có người cho 5 ngàn, 10 ngàn, người xót xa hơn chút thì cho có khi cả trăm ngàn... Thậm chí có người thấy thương quá, sau khi cho tiền xong, còn bảo cậu bé lên xe để chở về nhà, có gì sẽ nói đỡ lời giùm cậu bé với ba mẹ để không bị đánh đòn... nhưng câu trả lời cho những tình huống như thế này thường là cậu bé viện ra một lí do để từ chối. Nhịp sống mỗi ngày vẫn tiếp diễn, cậu bé có khi xuất hiện trên vỉa hè vài ngày liên tục, có đi đâu đó mất vài ngày (cũng có thể cậu bé ngồi ở một cung đường khác mà mình không biết... )... Rồi cũng có người ngày hôm trước cho tiền cậu, ngày hôm sau gặp lại vẫn thấy cậu tiếp tục “diễn” như thế, thôi thì tặc lưỡi: “Tuổi lên 10 chẳng có đứa trẻ nào ranh đến mức nghĩ ra trò lừa đảo chuyên nghiệp đến vậy, thật cũng chẳng đáng gì...”. Tâm trạng chung của những người từng cho tiền cậu bé thường là trách cứ người lớn đã đầu độc một đứa con nít dễ thương, chứ không ai trách cậu bé cả. Chỉ có một chút cảm nhận riêng, nếu đã từng có một quang đời gian dối như thế (dù chỉ là được người khác bày vẽ cho), không biết tính cách của cậu bé sau này trưởng thành sẽ như thế nào, đó là điều chẳng dám nghĩ tới. Chỉ mong một lúc nào đó, về sau này, cậu bé sẽ có được chút bản lĩnh để nhìn ra một vết mực đen trong ký ức tuổi thơ...Nhưng còn bây giờ, dường như là hằng ngày, nước mắt của cậu bé vẫn rơi bên hè đường...

2. Cách đây hơn 2 năm, trong một chiều đi công việc xuống nhà anh trai ở cư xá Thanh Đa, ngang qua đường Điện Biên Phủ (đoạn đối diện Công viên Lê Văn Tám, nơi hay bày bán sách cũ) thấy một hình ảnh, mà cho đến bây giờ vẫn là một trong những hình ảnh cay đắng nhất cuộc đời từng bày biện ra... Một cậu bé chừng 14-15 tuổi, đẩy chiếc xe bán dừa tươi và đang đứng dưới lòng đường trong tầm bóng mát của cây cổ thụ để nghỉ chân... Vừa lúc đó chiếc xe tải nhỏ chuyên đi “dọn dẹp” đường phố của đội trật tự đô thị xuất hiện... Một cuộc giằng co diễn ra, cuối cùng thì chiếc xe ba gác nhỏ của cậu bé bị vất lên chiếc xe tải chở đi, còn những trái dừa thì có trái xếp ngay ngắn, có trái lăn lông lốc bên hè đường chổ cậu bé ngồi lại cùng với cái thùng xếp trữ đá lạnh... Một trái dừa tươi chỉ khoảng 4-5 ngàn, thoáng đếm được đâu chừng 30 trái dừa mà cậu chưa kịp bán hết... Cậu bé ngồi đó, khóc tức tưởi, khóc với tất cả những ấm ức trong lòng khi nhìn theo chiếc xe tải nhỏ chở phương tiện mưu sinh của mình rời xa tầm tay. Một ngày không biết cậu bé kia nếu bán hết số dừa mình có thì lời được bao nhiêu? Nhưng chắc rằng, chiếc xe ba gác kia dù cũ kỹ nhưng nó đáng giá cũng vài trăm ngàn, mà những anh trật tự đô thị kia có đem về phường thì cũng vứt đó cho mưa gió chứ cũng chẳng dùng được vào việc gì với một chiếc xe tồi tàn như thế với cái khung sườn sét rỉ và vài miếng ván lót... Rồi thì vì mưu sinh cậu bé đó cũng phải mua lại một chiếc xe khác, sẽ phải tốn vài trăm ngàn, coi như là đánh mất một số tiền dành dụm sau vài ngày ngược xuôi với phố xá Sài Gòn. Nhưng những giọt nước mắt đã rơi trong buổi chiều hôm ấy, những giọt nước mắt sẽ không bao giờ lấy lại được vì bản thân nó đã bị tổn thương, nhất là khi nó thuộc về một cậu bé nghèo nhưng biết mưu sinh bằng nghề lương thiện...

3. Một anh bạn, dạo trước, có kể về một dự án nhiếp ảnh làm với một ý nghĩa cho vui... Thử bỏ ra vài ngày lê la những con phố sang trọng ở khu trung tâm Sài Gòn, chụp hình những vỉa hè có người bán hàng rong, có người nghèo ngồi tạm bợ bên lề đường... Sau đó về nhà, dùng photoshop xóa hết tất cả những “chứng cứ” làm mất vẻ đẹp mỹ quan đô thị kia, chỉ để lại hình ảnh của những khung cửa gương sang trọng, những mặt tiền nhà hàng, khách sạn, shop thời trang lộng lẫy, chỉ để lại những hè đường sạch bong... Rồi tự hỏi vẻ đẹp lạnh lùng đó có còn gì là của phố xà Sài Gòn? Câu trả lời còn tùy thuộc rất nhiều vào cách suy nghĩ của mỗi người...

C&P by leekancook


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: Re: Bước chân và những ánh mắt...
Gửi bàiĐã gửi: 03 Tháng 12 2008, 22:26
Ngoại tuyến
Moderator
Moderator

Tuổi: 62
Sinh nhật: 18-09-1962
Ngày tham gia: 17 Tháng 8 2008, 06:35
Bài viết: 922
Quốc gia: Vietnam (vn)
LEE ƠI ! còn khi ta bỗng xa lạ với` người bạn thân của mình ,thì ta có bị bịnh gì không ?đây gọi là ....chiện gì vậy ?


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 7 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ]

» Bước chân và những ánh mắt... «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 0 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 0 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và không có vị khách nào
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 229 vào ngày 24 Tháng 6 2024, 14:08

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 0 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu