Xem lại bài "Tình già" của Phan Khôi:
“Hai mươi bốn năm xưa,
Một đêm vừa gió lại vừa mưa.
Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ,
Hai mái đầu xanh kề nhau than thở.
“Ôi đôi ta tình thương nhau thì vẫn nặng,
Mà lấy nhau hẳn là không đặng.
Để đến rồi tình trước phụ sau,
Chi cho bằng sớm liệu mà buông nhau!”
Hay! Nói mới bạc làm sao chớ!
Buông nhau làm sao cho nỡ?
Thương được chừng nào hay chừng nấy,
Chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy!
Ta là nhân ngãi, đâu có phải vợ chồng mà tính việc thủy chung?
Hai mươi bốn năm sau,
Tình cờ nơi đất khách gặp nhau!
Đôi mái đầu bạc.
Nếu chẳng quen lung, đố có nhìn ra được!
Ôn chuyện cũ mà thôi.
Liếc đưa nhau đi rồi!
Con mắt còn có đuôi.”
Nhẫm tính: sau 24 năm tức hai Ông Bà này cao lắm là 50 tuổi, vậy mà tác giả gọi là
"Tình Già". Đúng là tác giả nhìn theo quan điểm của thời ấy.
Thời nay, ai vẫn còn nhìn theo quan điểm đó thiệt là...quá cổ lỗ sĩ?
(Hôm qua tôi đi dự đám cưới của một cô giáo ở Bạc Liêu 41 tuổi mà tôi quen lúc đi dạy thỉnh giảng ở đó. Có người nghe vậy đã nói với tôi:
"Trời ơi! ở được tới tuổi đó thì sao không ở vậy luôn đi, lấy chồng làm chi vậy?"Tôi làm thinh không nói gì, nhưng trong lòng thì nói thầm:
"Rõ ràng những người có đôi có bạn làm sao hiểu được sự cô đơn của người khác! Miệng đời thiệt cay nghiệt!".
Từ đó tôi mới gởi bài sưu tầm này lên đọc chơi)
viewtopic.php?f=10&t=562