|
Member III |
|
Tuổi: 47 Sinh nhật: 00-00-1977 Ngày tham gia: 14 Tháng 9 2008, 10:37 Bài viết: 105 Quốc gia:
|
(Tôi đã đọc truyện này hồi còn trẻ và rất thích. Cả năm nay, tôi cố ý lục tìm nó trên mạng. Nay thì tôi "tóm" được nó để đưa lên đây chia sẻ với bà con, cũng nhằm đúng dịp Những Người Đang Yêu trên thế giới hướng đến Valentine's Day.
Chúc mọi người - già, trẻ, gái, trai, trong mọi hoàn cảnh - tràn trề hạnh phúc trong TÌNH YÊU của mình)
Tình yêu là gì ? Khi tạo ra thế giới, Thượng đế đã dạy tất cả các sinh vật duy trì nòi giống của mình. Thượng đế đặt một người đàn ông và một người đàn bà xuống cánh đồng, dạy họ dựng túp lều, trao cho người đàn ông cái xẻng và người đàn bà nắm hạt giống. Thượng đế nói :
- Các người hãy sống và tiếp nối nòi giống của mình. Còn ta sẽ đi làm công việc của ta. Một năm nữa ta sẽ trở lại và xem các người sống ra sao.
Một năm sau Thượng đế quay lại cùng với thiên thần Ga-vrin lại đến chỗ con người ở. Thượng đế đến vào lúc rạng đông. Thượng đế trông thấy người đàn ông và người đàn bà ngồi trong túp lều, trước mặt hai người là đồng lúa chín vàng, bên cạnh hai người là chiếc nôi và trong nôi có đứa bé đang ngủ. Còn người đàn ông và người đàn bà khi thì nhìn lên bầu trời đỏ thắm, khi thì nhìn vào mắt của nhau. Vào những khoảnh khắc đôi mắt họ gặp nhau, Thượng đế thấy trong khoé mắt họ một sức mạnh bí ẩn và một vẻ đẹp mà Thượng đế không thể nào hiểu nổi. Vẻ đẹp đó tráng lệ hơn cả bầu trời và vừng dương, trái đất và cánh đồng lúa mạch - đẹp hơn tất cả những gì Thượng đế sáng tạo ra, đẹp hơn cả bản thân Thượng đế. Vẻ đẹp đó làm Thượng đế xúc động, ngạc nhiên và sửng sốt đến nỗi run lên vì sợ hãi và ghen tị.
- Tại sao lại thế nhỉ ? Thượng đế nghĩ – ta tạo ra trái đất, nặn ra con người bằng đất sét và thổi sự sống vào cho hắn, thế mà không tạo ra được vẻ đẹp như thế này, thậm chí không nghĩ ra rằng nó tồn tại, vẻ đẹp nảy sinh từ đâu nhỉ, và vẻ đẹp đó là cái quái gì ?
- Thưa , đó chính là tình yêu đấy ạ ! - Thần Ga-vrin nói .
- Thế tình yêu là cái gì ? - Thượng đế hỏi
Vị thiên thần nhún vai ...
Thượng đế tiến lại gần người đàn ông, đưa bàn tay nhăn nheo của mình vỗ vào vai anh ta và khẩn khoản nói: “Người hãy dạy ta yêu, hỡi Con Người”. Thoạt đầu người đàn ông thậm chí không nhận ra Thượng đế chạm tay vào mình; chỉ tưởng như có con ruồi đậu trên vai. Thượng đế lặp lại lời yêu cầu, van xin Con Người. Cuối cùng người đàn ông nghe thấy lời của Thượng đế bèn đáp :
- Tình yêu , không dành cho Thượng đế. Ngài có thể thiêu cháy quả đất và bầu trời như những đồ chơi, có thể xô đẩy thế giới vào lửa mà tâm hồn không hề rung động… Chỉ ai có một trái tim mới quý trọng từng cọng cỏ, từng tia nắng mặt trời, từng hạt sương; chỉ có người nào như vậy mới đạt tới tình yêu. Ngài độc ác và tàn nhẫn, còn tình yêu thì âu yếm dịu dàng và nồng nhiệt. Ngài có thể học yêu, nhưng như vậy Ngài không còn là Thượng đế nữa !
Thượng đế là một lão già ốm yếu, nhưng hung dữ và hay thù ghét. Lão tức giận thét lên :
- À ra thế đấy. Con Người kia, ngươi không muốn dạy ta yêu chăng ? Ngươi sẽ biết tay ta! Từ giờ phút này ngươi sẽ già dần đi. Mỗi một ngày trong cuộc sống trôi qua sẽ cuốn theo dần tuổi trẻ và sức lực của ngươi. Ngươi sẽ trở thành một ông già lụ khụ. Năm mươi năm nữa, ta sẽ đến đây để xem còn lại cái gì trong đôi mắt ngươi, hỡi Con Người. Ngươi sẽ thấy cái mạnh hơn, tình yêu hay Thượng đế ?
Năm mươi năm sau, Thượng đế lại cùng đến với thiên thần Ga-vrin. Thượng đế trông thấy túp lều đã được thay thế bắng ngôi nhà gỗ, vườn tược mọc lên trên bãi đất hoang; trên cánh đồng lúa đã chín vàng, những người con trai đang cày ruộng, những cô gái đang gặt lúa; còn bầy cháu thì đang nô đùa trên đồng cỏ. Dưới thềm ngôi nhà gỗ có hai ông bà già ngồi chơi, khi thì ngắm bầu trời buổi rạng đông đỏ rực, khi thì nhìn vào mắt nhau trìu mến. Và Thượng đế hốt hoảng khi thấy rằng mắt của họ chẳng già đi chút nào. Thượng đế nhìn thấy trong đôi mắt của họ một vẻ đẹp còn hùng vĩ và bền vững hơn trước. Thượng đế nhìn thấy không những Tình yêu mà cả lòng Chung Thủy nữa. Thượng đế hiểu rằng trước lòng chung thuỷ của con người tất cả thế lực thần thánh của mình đều không có hiệu quả. Thượng đế sôi lên vì bất lực và căm giận. Khi sự hung ác bị bất lực, nó trở thành dữ dội và đầy hằn thù; nó sẵn sàng tiêu hủy thé giới. Sự hung ác là kẻ thù đáng sợ của tình yêu.
- Tuổi già đối với nhà ngươi chưa đủ sao, hả Con Người kia ? Thế thì ngươi phải chết, chết trong đau khổ và kinh hoàng, vùi xác dưới ba tấc đất, ngươi sẽ trở thành đống thịt rữa và đống xương tàn. Hãy chết trong yếu đuối, bất lực, hãy chết vì kiệt sức và bệnh hoạn. Còn ta, ta sẽ đến xem tình yêu của ngươi lúc đó biến thành cái gì .
Ba năm sau Thượng đế cùng thiên thần Ga-vrin lại đến. Thượng đế trông thấy ông già ngồi bên nấm mồ, đôi mắt ông buồn rầu nhưng khoé mắt ông vẫn ánh lên một vẻ đẹp của con người còn có sức thu hút mạnh mẽ hơn trước, làm Thượng đế kinh hoàng không sao hiểu nổi.Thượng đế không phải chỉ thấy có Tình yêu và lòng Chung Thủy mà còn thấy cả Kỷ niệm của Tâm hồn. Đôi tay Thượng đế run lên vì sợ hãi và bất lực; Thượng đế tiến lại gần con người, quỳ xuống và khẩn khoản van nài :
- Con người hỡi, ngươi hãy cho ta vẻ đẹp này. Ngươi muốn gì xin cứ nói, ta sẽ đổi cho ngươi, chỉ cần ngươi cho ta vẻ đẹp đó.
Con Người trả lời:
- Kẻ hạ thần này không thể làm hài lòng Thượng đế được. Tình yêu đó quá đắt. Giá của nó là cái chết, mà Thượng đế thì bất tử.
- Ngươi hãy nhận lấy sự bất tử, ngươi hãy nhận lấy tuổi thanh xuân trường cửu; chỉ cần ngươi cho ta tình yêu - Thượng đế gào lên.
- Không, không cần. Tuổi thanh xuân trường cửu và sự trường sinh bất tử đều không thể sánh được với tình yêu.
Con Người trả lời như vậy, và trong mắt ánh lên một sự suy tư và một niềm hy vọng mãnh liệt đến nỗi Thượng đế phải khiếp sợ. Thượng đế đứng dậy, nắm chặt lấy bộ râu của mình, rời ông già ngồi bên nấm mộ nhỏ, quay về phía cánh đồng lúa mạch, về phía chân trời rạng đông đỏ chói và trông thấy những cặp thanh niên nam nữ đứng bên những khóm lúa chín vàng, khi thì nhìn bầu trời đỏ chói, khi thì nhìn vào mắt của nhau… Thượng đế giơ tay ôm đầu rên rỉ vì bất lực, chuồn khỏi trái đất và bay lên trời.
*******
Từ đó Con Người trở thành chúa tể của trái đất ...
(Trích “ Giáo dục con người chân chính như thế nào ”, V.A.XU-KHOM-LIN-XKI, NXB Giáo dục năm 1981, trang 320 – 323)
|
|