Hi! anh Nguyen Tan, anh cứ thích nópi giởn
Làm nhiều người nhột!
-*To SKN : Cái vụ nói chuyện với người cỏi âm thì tui không biết à nha!
--------------------------------------------------------
kỂ TIẾP
Sau lần hết hồn đó, tôi đâm ra nửa tin nửa ngờ, nghi ngại rằng không biết có ai giả làm ma cỏ để hù mình. Tất nhiên là khi ai đó muốn dọa thì phải chuẩn bị và có thể họ có những mánh khóe nào đó sao mà biết được? Rồi vài tháng trôi qua lúc nầy tụi tôi củng không còn đi làm ca nửa. Đến một ngày tình hình máy móc bị hư liên tục, phối trí la rầm trong bộ đàm mà mấy cái máy cứ cà xịch cà đụi. Nhà máy lại tổ chức cho thực hiện lại công việc bảo trì 3 ca, để bảo đảm lúc nào củng có các nhân viên kỷ thuật túc trực xử lý tình huống.
Bọn tôi lại phải trở lại việc làm 3 ca và tuần đi ca đêm đầu tiên tôi lại gặp một việc nửa và củng là lần cuối cùng mà không bao giờ gặp lại việc tương tự như vậy. Tôi có một người bạn tên Hưng, anh ta là tên có số đẻ bọc điều theo cách bạn bè gọi để phân bì. Trong khi cả lớp ra làm việc bảo trì lem luốc, nặng nhọc còn nó thì không biết quen lớn với ai mà được sắp vào làm một chổ công việc thật là nhàn hạ. Công việc của nó là phụ trách vận hành nhà bơm, đấy là một căn phòng lớn nằm riêng biệt một góc nhà máy. Từ nhà máy phát điện muốn đến nhà bơm phải băng qua một sân rộng có chiều rộng hơn 40m, dài cả 100m. trong nhà bơm chứa tất cả các loại bơm chạy bằng điện như bơm nhiên liệu, bơm dầu bôi trơn, bơm nước...v....v....
Hưng chỉ có việc vận hành các loại bơm trên khi các máy phát điện hoạt động và ghi chép lại các thông số kỷ thuật của từng hệ thống hằng giờ. Còn những lúc máy phát điện không hoạt động thì nó nghĩ khỏe, chỉ vận hành một lần khoảng 10" cho trơn tru hệ thống thôi trong cả ca làm việc. Vì công việc như vậy nên nó rất khỏe, ăn mặc, tay chân luôn sạch sẻ. Túi áo luôn dắt hai ba cây viết ra vẻ trí thức lắm, vì vậy phần đông bạn bè thường ghanh tị với nó. Họ luôn cho rằng tên nầy chạy chọt lo lót mới được như thế!
Tuần đi ca đêm đó tôi trùng ca với Hưng, hai ngày đầu nó luôn nằm kế tôi ngũ và mổi đêm nó chỉ thức dậy một lần vào lúc hai giờ đêm để ra nhà bơm vận hành các hệ thống khoảng 10", xong vào ngũ cho tới sáng. Tới đêm đó tự nhiên nó gặp tôi, sau một chút ngần ngừ nó đề nghị tôi đêm nay vận hành nhà bơm thay nó, còn nó sẻ phụ trách công việc của tôi(?) Tôi rất ngạc nhiên! vì dù sao thì công việc của tôi vẩn nặng hơn việc của nó nhiều. Lở mà có trục trặc gì là nó làm nín thở luôn, nhưng nó vẩn nằng nặc đòi tôi hoán chổ công việc. Hưng còn đề nghị sáng mai xuống ca nó đãi tôi chầu ăn sáng và uống cà phê, nghe xong đề nghị nầy là tui OK liền. Ngu sao không nhận? làm việc sướng mà còn được đãi đằng nửa thì tội gì mình lại từ chối?
Thế là tôi khỏe re đi ngũ sớm, để cái đồng hồ casio tít tít vào lúc 1H 45 khuya để thức giấc vận hành nhà bơm một chút rồi đi ngũ cho tới sáng. Ngũ dậy còn có người bao ăn uống nửa, còn gì sướng hơn? Tôi ngũ một mạch cho tới đúmg 1H45", cái đồng hồ đeo tay báo thức kêu lên là tôi tỉnh như sáo liền, xách xâu chìa khóa đi ra hướng nhà bơm. Hai giờ sáng, không gian ngoài sân mát lạnh có thể nhìn thấy làn sương mờ mờ bay là đà dưới mặt sân. Mặc dù đèn vẩn sáng thành chùm ở các góc sân nhà máy, củng vẩn không sao xua được hết bóng đêm bao phủ khắp nơi. Tiếng chân tôi bước trên sỏi của mặt sân nghe lạo rạo rỏ mồn một, thật là yên tỉnh. Đi tới giửa sân đột nhiên tôi nghe tiếng người quát lên thật lớn: "Ê...." Tiếng quát thật lớn nghe như ai kê miệng vô tai mình mà hét vậy. Tôi giật thót mình, nhìn dáo dát chung quanh tìm coi ai kêu như vậy nhưng tất cả trở lại im lìm và không một bóng người. Tôi ngước nhìn ra bờ tường bên ngoài nơi có tháp canh và dù tối tôi vẩn thấy bóng người công an ngồi ôm súng ngũ gà gật không có biểu hiện gì khác thường. Nhà máy có hai lớp tường cao hơn 6m bao quanh với bên trên là hàng rào dây kẽm gai. Lớp tường ngoài có 4 tháp canh luôn có công an bảo vệ, họ ngồi trên cao quan sát. Cách bờ tường ngoài là khoảng trống hơn 3m là tới lớp tường rào bên trong. Phải vượt qua hai lớp tường rào cao vút được bảo vệ nghiêm ngặt nầy thì mới vào được khuôn viên nhà máy. Bởi vậy không người ngoài nào có thể vào đây được, vậy thì ai mới vừa quát vào tai mình? Lần nửa cảm giác rùng mình nổi gai ốc như lần trước có lại trong tôi. Một cảm giác khó mà diển tả ít khi nào mình gặp phải. Một cái gì thật là lạnh cứ chạy dọc sóng lưng, nó chạy tới đâu mình nổi da gà tới đó và làm cho có cảm giác ngạt thở. Mai mà nó chỉ diển ra trong một thời gian rất ngắn rồi hết nhưng làm cho ta khó mà quên. Tôi lấy lại bình tỉnh rồi vừa đi vừa nghe ngóng trong tâm trạng hồi hộp, cuối cùng tôi củng vận hành được nhà bơm trong 10". Xong là tôi mau chóng vọt trở vào nhà máy ngũ tiếp.
Sáng hôm sau tôi cùng Hưng đi ăn sáng và trong lúc uống cà phê tôi gặng hỏi cu cậu lý do vì sao mà đổi việc với mình. Tôi không kể cho Hưng nghe chuyện đêm qua tôi đả gặp mà chỉ gặng hỏi lý do của anh ta thôi. Sau một lúc ngập ngừng, nó kể cho tôi nghe câu chuyện của nó và diển tiến câu chuyện giống hệch chuyện tôi gặp tối đêm qua. Sau cùng nó hỏi lại tôi nhưng tôi không nói cho nó biết sự việc đêm qua. Tôi bảo là tất cả bình thường chỉ có cái là khi ra nhà bơm thì hình như không khí ngoài đó lạnh quá! Không khí lạnh đó làm mình nổi gai ốc và tôi dấu nhẹm chuyện của mình. Tất cả các ngày sau đó tôi tiếp tục đổi việc cho Hưng để nhằm tìm lại cảnh bửa trước mình gặp và thêm khoảng ăn uống miển phí buổi sáng nhưng tôi không gặp chuyện gì nửa. Sau tuần làm ca đêm đó tôi không còn có dịp làm 3 ca nửa. Tôi được điều chuyển vào tổ Kỷ thuật phụ trách công việc khác và hơn một năm sau tôi chuyển về Thủ Đức làm. Nhà máy điện nầy đã bị đập bỏ vào cuối những năm 90, bây giờ ở đó hình xây dựng mấy dảy nhà cao tầng của một công ty khác.