Bạn chưa có tài khoản? Hãy bấm vào đây để đăng ký làm thành viên của chúng tôi!
Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Trường Trung Học Công Lập Tân Châu

Bay Về Tổ Ấm
Hôm nay, 27 Tháng 11 2024, 01:41
Thời gian được tính theo giờ UTC - 4 Giờ [ Giờ DST ]

Đăng nhập

Tên thành viên: Mật khẩu: Đăng nhập tự động mỗi lần ghé thăm Ẩn trạng thái trực tuyến của tôi trong phiên đăng nhập này


Trung Học Tân Châu


» THƠ HAY SƯU TẦM «




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 12 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang 1, 2  Trang kế tiếp
Người gửi Nội dung (Xem: 3500 | Trả lời: 11)
Tiêu đề bài viết: THƠ HAY SƯU TẦM
Gửi bàiĐã gửi: 23 Tháng 9 2007, 17:43


Người tạo chủ đề
THƠ HAY SƯU TẦM

ĐÁM ĐÔNG
Nguyễn tất Nhiên


Cô Bắc Kỳ nho nhỏ
Tóc Demi garçon
Chiều vui thương đón gió
Có thương thầm anh không?

Cô Bắc Kỳ nho nhỏ
Tóc Demi garcon
Cười ngây thơ hết nụ
Tình cờ thấy anh trông

Khi không đường nín gió
Bụi hết thời bay rong
Khi không đường nín gió
Anh lấy gì lang thang ?

Cô Bắc Kỳ nho nhỏ
Tóc Demi garçon
Chiều đạp xe vô chợ
Mắt như trời bao dung
Anh vì mê mải ngó
Nên quên thù đám đông

Đời chia muôn nhánh khổ
Anh tận gốc gian nan
Cửa chùa tuy rộng mở
Tà đạo khó nương thân

Anh đành xưng quỷ sứ
Lãnh đủ ngọn dao trần
Qua giáo đường kiếm Chúa
Xin được làm chiên ngoan

Chúa cười rung thánh giá
Bảo: đầu ngươi có sừng
Đời chia muôn nhánh khổ
Anh tận gốc gian nan

Cô Bắc Kỳ nho nhỏ
Mắt như trời bao dung
Hãy nhìn anh thật rõ
Trước khi nhìn đám đông

Hãy nhìn sâu chút nữa
Trước khi vào đám đông.


Đầu trang
Tiêu đề bài viết: TIẾNG ĐỊCH SÔNG Ô
Gửi bàiĐã gửi: 23 Tháng 9 2007, 19:36


Người tạo chủ đề
TIẾNG ĐỊCH SÔNG Ô
Huy Thông (1936)

…Địch Trương Lương trên sông Ô dìu dặt
Tưởng trời đêm, trăng biếc lạnh lùng than


Quỳ sát bên, nàng tha thiết tiếng khuyên van:

-“Đi đi chàng ! Nơi xa xăm tiếng địch
Càng não lòng, càng âm u, càng tịch mịch
Đi đi chàng ! Còn thân Ngu đâu đáng bận trí quân vương ?
Lá lìa cây dù gió xé bên vệ đường
Dù nắng hun, dù mưa dầm làm tan nát,
Xin quân vương chớ bận lòng vì phận bạc”


Nhưng lời lời tuy dũng cảm oai linh,
Trong lòng đau niềm thống khổ vẫn mông mênh
Cố…nàng cố nén đau buồn…Nhưng không được !
Và sóng lệ ào tuôn, nàng bưng đầu thổn thức…


Tiếng ru hồn trong bóng tối vẫn lang thang,
Vẫn u sầu dìu dặt phía Ô giang
Địch âm thầm bên tai đưa văng vẳng,
Đương bâng khuâng trong khoảng trời yên lặng
Bỗng véo von như chim hót, rồi lại ngừng
Rồi lại nổi…xa xôi, và u uất và não nùng.


Gan sắt đá như chơi vơi theo tiếng địch,
Vương thấy tan đâu chí anh hùng vô địch !
Cất tiếng buồn chàng khẻ nói…


-“Ái khanh ơi,
Đành…Vận trời khi đã hết cũng đành thôi !
Không, phi ơi…Thà cùng phi cùng sống chết,
Còn hơn…phải trọn đời cách biệt!”


Rồi đỡ cằm,. chán nản, Sở Bá vương
Để cặp mắt im giương
Đuổi bóng những ngày vinh trong đám tối.
Nhưng nàng Ngu lại băn khoăn, tha thiết gọi :


-“Thiếp đâu ngờ, quân vương hỡi, chí trượng phu
Lại không hơn lòng nhi nữ chút nào ư ?
Nếu vì thiếp, chỉ than ôi, vì tiện thiếp
Mà chàng quên chí cao cùng sự nghiệp
Thì thân hèn thà vơ vất dưới tuyền đài,
Để đành lòng chàng nghĩ đến cuộc tương lai
Đi, đi, chàng ! Đi đi phu tướng hỡi,
Ngần ngại chi và u sầu chi mãi…!
Niềm ái ân xưa, chàng hãy gác lại một bên lòng
Và, quyết tình lên ngựa, thẳng xa rong !
Quân vương trông ! Trăng liềm càng phai ánh !
Đi đi thôi !”


Sở Bá vương lòng quyết định,
Nhìn Ngu Cơ lần cuối và nghẹn ngào :


-“Ta đi đây…Nàng ở lại…Dù sao,
Có nhan sắc nhường kia, nàng chớ sợ…
Vì nay mai khi Hán binh vào trại Sở,
Ta quyết Bang phải hậu đãi riêng nàng”


Rồi đi ra

Nhưng trầm trầm, bổng bổng trên Ô giang
Địch Trương Lương vẫn vô hình nức nở


Nhưng non nước tô sương ngùi than thở
Hòa nỗi lòng u uất cõi đêm sâu
Vương dừng hia đứng lại trước rèm châu,
Rồi e ấp, ngoảnh nhìn người dưới trướng.


Tiếng than dài vẫn đâu đây bay lưởng vưởng…
Khi nặng nề, khi đắm đuối, khi ngân nga
Khi mơ hồ, khi êm ả, khi cao xa…
Tiếng địch rung trong cảnh sầu không gian giới hạn


Hy vọng gần gần tàn trong tim tim vương như tàn hẳn
Nhưng bỗng


-“Ta muốn nàng tường lòng son sắt chẳng đổi thay
Lúc gian nguy cách biệt nàng, ta đâu nở…!
Đi ! Ta cùng đi ! Cùng xông pha trong sóng lửa !
Ta quyết sẽ mang nàng vượt khỏi trùng vi
Rồi cùng ta cùng dấn bước lưu ly !
Mà ví bằng Cao Xanh kia không tựa nữa,
Đôi ta, cùng nhau, cùng chôn thây trong da ngựa
Bên mình phi, dù bỏ mạng cũng cam tâm”


-“Nếu chàng mong còn trở lại đất Hoài âm
Nếu chí xưa, chí nghiêng trời lệch đất,
Trong trái tim anh hùng chưa tan nát,
Thì chàng hỡi !
Đường mênh mông chàng vỗ ngưa ra đi thôi.
Bằng vì quyến, vì thương thân hèn mọn,
Mà đến nỗi chàng đành buông chí lớn
Tiện thiếp đây xin khuất bóng trước mặt chàng
Cho chàng đi, đi ngang dọc, bước ngang tàng
Cho phỉ sức cường lòng nơi hồ hải”


Dứt lời nàng hăng hái
Tới bên chàng, cao tuốt lưỡi gươm xanh
Rồi tự ải.


Vẫn âm thầm trong cõi tối mênh mông
Đich Trương lương như ngậm ngùi kể lể
Nghẹn lời thương chiếc vong hồn quạnh quẽ
Liều theo mây bạc gởi kiếp lênh đênh !


Như đã dày, đã dạn kiếp điêu linh
Hạng Vũ như không còn biết đau đớn
Mặt gang thép, nỗi u buồn chẳng gợn
Chàng nghiêng mình lặng đứng trông người yêu
Nhưng…hồn bâng khuâng trong cảnh mộng tiêu điều
Chàng còn cố hình dung đôi mắt sáng
Đôi mắt sâu xa và ảo huyền và xán lạn
Mà ngàn thu đành tối mãi tự đêm nay !
Như thản nhiên, như lạnh lùng, như vô giác.
Mà, ngập ngừng trong khóe mắt
Lần đầu tiên lệ chiến sĩ long lanh,
Lần đầu tiên, người chiến sĩ đa tình
Để lệ bạc thầm lăn trên gò má


Trong khi tiếng địch thổi âm thầm và buồn bã
Trên Ô giang như khóc lóc nỗi phân ly
Càng ngày càng réo rắt, càng lâm ly
Càng âm u, càng mơ màng, càng thảm thiết…


Đầu trang
Tiêu đề bài viết: SƠN TINH, THỦY TINH
Gửi bàiĐã gửi: 27 Tháng 9 2007, 15:00


Người tạo chủ đề
Sơn Tinh, Thủy Tinh
Nguyễn nhược Pháp

Ngày xưa, khi rừng mây u ám
Sông núi còn vang um tiếng thần,
Con vua Hùng-Vương thứ mười tám,
Mỵ-Nương xinh như tiên trên trần...

Tóc xanh viền má hây hây đỏ,
Miệng nàng bé thắm như san-hô,
Tay ngà trắng nõn, hai chân nhỏ:
Mê nàng, bao nhiêu người làm thơ.

Hùng-Vương thường nhìn con yêu quí,
Chắp tay ngẩng lên trời tạ ân;
Rồi cười bảo xứng ngôi phò-mã,
Trừ có ai ngang vì thần-nhân.

Hay đâu thần tiên đi lấy vợ!
Sơn-Tinh, Thủy-Tinh lòng tơ vương,
Không quản rừng cao, sông cách trở,
Cùng đến Phong-châu xin Mỵ-Nương.

Sơn-Tinh có một mắt ở trán,
Thủy-Tinh râu ria quăn xanh rì.
Một thần phi bạch hổ trên cạn,
Một thần cưỡi lưng rồng uy nghi.

Hai thần bên cửa thành thi lễ,
Hùng-Vương âu yếm nhìn con yêu.
Nhưng có một nàng mà hai rể,

Vua cho rằng thế cũng hơi nhiều!
Thủy-Tinh khoe thần có phép lạ,
Dứt lời, tay hất chòm râu xanh,
Bắt quyết hò mây to nước cả,
Dậm chân rung khắp làng gần quanh.

Ào ào mưa đổ xuống như thác,
Cây xiêu, cầu gẫy, nước hò reo,
Lăn, cuốn, gầm, lay, tung sóng bạc,
Bò, lợn, và cột nhà trôi theo.

Mỵ-Nương ôm Hùng-Vương kinh hãi.
Sơn-Tinh cười, xin nàng đừng lo,
Vung tay niệm chú: Núi từng dải,
Nhà lớn, đồi con lổm-ngổm bò

Chạy mưa. Vua tùy con kén chọn.
Mỵ-Nương khép nép như cành hoa:
"Con đây phận đào tơ bé mọn,
Nhân duyên cúi để quyền mẹ cha!"

Vua nghĩ lâu hơn bàn việc nước,
Rồi bảo mai lửa hồng nhuốm sương,
Lễ vật thần nào mang đến trước,
Vui lòng vua gả nàng Mỵ-Nương.

* * *

Bình minh má ửng đào phơn phớt,
Ngọc đỏ rung trên đầu lá xanh.
Ngọn liễu chim vàng ca thánh thót,
Ngự giá Hùng-Vương lên mặt thành.

Mỵ-Nương bên lầu son tựa cửa,
Rèm ngọc lơ thơ phủ áo hồng.
Cánh nhạn long lanh vờn ánh lửa,
Mê nàng, chim ngẩn lưng trời đông.

Rừng xanh thả mây đào man mác,
Sơn-Tinh ngồi bạch hổ đi đầu
Mình phủ áo bào hồng ngọc dát,
Tay ghì cương hổ, tay cầm lau.

Theo sau năm chục con voi xám
Hục hặc, lưng cong phủ gấm điều,
Tải bạc, kim-cương, vàng lấp loáng,
Sừng tê, ngà voi và sừng hươu.

Hùng-Vương trên mặt thành liễu rủ,
Hớn hở thần trông, thoáng nụ cười.
Thần suốt đêm sao dài không ngủ,
Mày ngài, mắt phượng vẫn còn tươi.

Sơn-Tinh đến lạy chào bên cửa,
Vua thân ngự đón nàng Mỵ-Nương.
Lầu son nàng ngoái trông lần-lữa,
Mi xanh lệ ngọc mờ hơi sương.

Quỳ lạy cha già lên kiệu bạc,
Thương người, thương cảnh xót lòng đau.
Nhìn quanh, khói tỏa buồn man mác,
Nàng kêu: "Phụ-Vương ôi! Phong-châu!"

Kiệu nhỏ đưa nàng đi thoăn thoắt,
Hùng-Vương mơ vịn tay bờ thành.
Trông bụi hồng tuôn xa, xa lắc,
Mắt nhòa lệ ngọc ngấn đầm quanh...

Thoảng gió vù vù như gió bể,
Thủy-Tinh ngồi trên lưng rồng vàng.
Yên gấm tung dài bay đỏ chóe,
Mình khoác bào xanh da trời quang.

Theo sau cua đỏ và tôm cá,
Chia đội năm mươi hòm ngọc trai,
Khập khiễng bò lê trên đất lạ,
Trước thành tấp tểnh đi hàng hai.

Hùng-Vương mặt rồng chau ủ rũ,
Chân trời còn phảng bóng người yêu,
Thủy-Tinh thúc rồng đau kêu rú,
Vừa uất vì thương, vừa bởi kiêu.

Co hết gân nghiến răng, thần quát:
"Giết! Giết Sơn-Tinh hả hờn ta!"
Tức thời nước sủi reo như thác,
Tôm cá quăng ngọc trai mà hoa.

* * *

Sơn-Tinh đang kèm theo sau kiệu,
Áo bào phơ phất nụ cười bay.
(Vui nhỉ mê ai xinh mới hiểu)
Thần trông kiệu nhỏ hồn thêm say.

Choàng nghe sóng vỗ reo như sấm,
Bạch hổ dừng chân, lùi, vểnh tai.
Mỵ-Nương tung bức rèm đỏ thắm,
Sơn-Tinh trông thấy càng dương oai.

Sóng cả gầm reo lăn như chớp,
Thủy-Tinh cưỡi lưng rồng hung hăng.
Cá voi quác mồm to muốn đớp,
Cá mập quẫy đuôi cuồng nhe răng.

Càng cua lởm chởm giơ như mác;
Tôm kềnh chạy quắp đuôi xôn xao.
Sơn-Tinh hiểu thần ghen, tức khắc
Niệm chú, đất nẩy vù lên cao.

Hoa tay thần vẫy hùm, voi, báo.
Đuôi quắp, nhe nanh, giơ vuốt đồng,
Đạp long đất núi, gầm xông xáo,
Máu vọt phì reo muôn ngấn hồng.

Mây đen hăm hở bay mù mịt,
Sấm ran, sét động nổ lòe xanh.
Tôm cá xưa nay im thin thít,
Mở quác mồm to kêu thất thanh.

Mỵ-Nương kinh hãi ngồi trong kiệu,
Bỗng chợt nàng kêu mắt lệ nhòa.
(Giọng kiêu hay buồn không ai hiểu,
Nhưng thật dễ thương): "Ô! vì ta!"

Thủy-Tinh năm năm dâng nước bể,
Đục núi hò reo đòi Mỵ-Nương.
Trần gian đâu có người dai thế,
Cũng bởi thần yêu nên khác thường!

[ 4-1933 ]


Đầu trang
Tiêu đề bài viết: TIỀN VÀ LÁ
Gửi bàiĐã gửi: 27 Tháng 9 2007, 15:20


Người tạo chủ đề
Tiền Và Lá
Kiên Giang
(Riêng tặng các bạn đã dang dở với
mối tình đầu ...)


Ngày thơ, hớt tóc "miểng rùa"
Ngày thơ, mẹ bắt đeo "bùa cầu ông".
Đôi ta cùng học vỡ lòng,
Dắt tay qua những cánh đồng lúa xanh.
Đôi nhà cùng một sắc tranh,
Chia nhau từ một trái chanh, trái đào .
Đêm vàng soi bóng trăng cao,
Ngồi bên bờ giếng đếm sao trên trời .
Anh moi đất nắn "tượng người",
Em thơ thẩn nhặt lá rơi làm tiền.
Mỗi ngày chợ họp mười phiên,
Anh đem "người đất" đổi tiền "lá rơi".
Nào ngờ mai mỉa cho tôi,
Lớn lên em đã bị người ta mua .

Kiếp tôi là kiếp làm thơ,
Vốn riêng chỉ có muôn mùa lá rơi .
Tiền không là lá em ơi!
Tiền là giấy bạc của đời in ra .
Người ta giấy bạc đầy nhà,
Cho nên mới được gọi là chồng em.

Bây giờ những buổi chiều êm,
Anh gom lá đốt, khói lên tận trời!!!

Người mua đã bị mua rồi,
Chợ lòng họp một mình tôi vui gì!

(1956)


Đầu trang
Tiêu đề bài viết: Bài Thấm Mệt Đầu Tiên
Gửi bàiĐã gửi: 27 Tháng 9 2007, 15:36
Ngoại tuyến
Founder
Founder

Ngày tham gia: 18 Tháng 6 2007, 19:30
Bài viết: 2448
Bài Thấm Mệt Đầu Tiên
Thơ sưu tầm: Nguyễn Tất Nhiên

Tình mới lớn phải không em rất thích ?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mải dĩ nhiên làm lạ

Tình mới lớn phải không em rất lạ ?
Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
Thuở đầu đời chú bé ôm phao
Và nhút nhát, dĩ nhiên ngộp nước

Tôi có cánh buồm tấp về ký ức
Em có chỗ ngồi quên lãng như mây

Dù cát bụi có nhiều phen dấy loạn
Cũng yên nằm mang phân bón cho cây
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại !)

Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã !)

Em có một đời rong xanh mơ đá
Tôi có ngàn năm say khướt hận thù !

Tình mới lớn phải không em rất mỏng ?
Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao
Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ

Khi mỏi mòn nghe đời mình trắc trở
Hơn lúc nào tôi quá đỗi thương tôi !


Đầu trang
Xem thông tin cá nhân
Tiêu đề bài viết: HOA TRẮNG THÔI CÀI LÊN ÁO TÍM
Gửi bàiĐã gửi: 27 Tháng 9 2007, 15:43


Người tạo chủ đề
Hoa trắng thôi cài lên áo tím
Kiên Giang

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê hương
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương nóc giáo đường

Mười năm trước em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em còn nguyên vẹn tuổi băng trinh

Quen biết nhau qua tình lối xớm
Cổng trường đối diện ngó lầu chuông
Mỗi lần chúa nhật em xem lễ
Anh học bài ôn trước cổng trường

Thuở ấy anh hiền và nhát quá
Nép mình bên gác thánh lầu chuông
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường

Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại không đi

Sau mười năm lẽ anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi, chuông xớm đạo
Khi nàng áo tím bước vu quy

Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm kín khối sầu!
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Giữ làm chi kỹ vật ban đầu!

Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang cách mấy sông
Vẫn nhớ bóng vang thời áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng

Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ màu áo tím, cành hoa trắng
Giữ cả trường xưa, nóc giáo đường

Giặc chiếm lầu chuông xây ổ súng
Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ
Anh đem gạch nát, xây tường lủng
Chiếm lại lầu chuông, giết kẽ thù

Nhưng rồi người bạn đồng song ấy
Đã chết hiên ngang dưới bóng cờ
Chuông đổ ban chiều, hồi vĩnh biệt
Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ

Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Mà cài trên nắp áo quan tài
Điểm tô công trận bằng hoa trắng
Hoa tuổi học trò, mờ thắm tươi

Xe tang đã khuất nẽo đời
Chuông nhà thờ khóc đưa người ngàn thu
Từ đây tóc rũ khăn sô
Em cài hoa trắng lên mồ người xưa.

28/ 5/ 58


Đầu trang
Tiêu đề bài viết: XIN HÃY YÊU TÔI
Gửi bàiĐã gửi: 27 Tháng 9 2007, 15:48


Người tạo chủ đề
Xin Hãy Yêu Tôi
Đinh Hùng

Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ!
Tôi chép thơ ca tụng miệng hoa cười.
Ôi những nàng như liễu, mắt xa xôi!
Yêu tôi nhé, tôi vốn người mê đắm!
Xin hãy yêu tôi, những lòng hoa thắm!
Xuân đã hồng, thu biếc, tôi làm thơ.
Cửa phòng tôi giăng lưới nhện mong chờ,
Buồn phơ phất mới trông chiều, ngóng gió.

Tôi vẫn ở một phòng sầu bé nhỏ,
Riêng một đèn, một gối, một tình yêu.
Đời của tôi là giấc mộng ban chiều,
Tôi lấy bút vẽ con đường vũ trụ.

Em có má hồng dạo lòng qua đó,
Bởi vô tình không biết đấy mà thôi:
Trời của tôi mà Thu cũng của tôi,
Để em tới em làm người khách lạ.
Miệng kia xinh sao tình lơ đãng quá!
Tôi không yêu sao có má em hồng?
Tôi không buồn sao có mắt em trong?
Tôi không mộng sao có lòng em đẹp?

Nay đến trước xin yêu, hồn khép nép,
Tự trời xanh rơi xuống để gần em.
Một tờ hoa đính ước gởi thơ kèm,
Si tình thế vậy mà hiu quạnh mãi!
Yêu tôi với! tôi làm thơ ân ái
Để yêu người và cũng để người yêu.
Để các em qua từng bước diễm kiều
Trong cảnh nước non tình tôi xếp đặt.

Ngày hôm nay cánh bướm vàng phơ phất,
Các em đi tha thướt, áo màu hoa.
Đời đua vui, tôi buồn ở trong nhà,
Tình chép mãi, thơ sầu như châu lệ.

Các em dịu dàng sao tàn nhẫn thế ?
Mà lòng tôi hoài vọng cứ đa tình!
Hãy yêu tôi vì tôi biết em xinh,
Tôi biết khóc để cho Tình cảm động.
Hãy yêu tôi vì tôi làm nên mộng,
Hãy yêu tôi vì tôi dệt nên trời.
Em đi trong trời mộng đó, em ơi!
Theo áo nhẹ, bay cao hồn vũ trụ.
Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ!
Một hôm nay Tình ghé bến Thu Hồng,
Tôi khổ rồi, em có thấy yêu không?


Đầu trang
Tiêu đề bài viết: TÂY TIẾN
Gửi bàiĐã gửi: 27 Tháng 9 2007, 16:11


Người tạo chủ đề
Tây tiến
Quang Dũng


Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

Tây tiến đoàn quân không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành

Tây tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.


Đầu trang
Tiêu đề bài viết: MẮT NGƯỜI SƠN TÂY
Gửi bàiĐã gửi: 27 Tháng 9 2007, 16:18


Người tạo chủ đề
Mắt người Sơn Tây
Quang Dũng


Em ở thành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì

Vầng trán em mang trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây phương
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm
Em đã bao ngày em nhớ thương?

Mẹ tôi, em có gặp đâu không
Bao xác già nua ngập cánh đồng
Tôi nhớ một thằng con bé nhỏ
Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông!

Từ độ thu về hoang bóng giặc
Điêu tàn ôi lại nối điêu tàn!
Đất đá ong khô nhiều suối lệ
Em đã bao ngày lệ chứa chan?

Đôi mắt người Sơn Tây
U ẩn chiều lưu lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây

Tôi gửi niềm nhớ thương
Em mang giùm tôi nhé
Ngày trở lại quê hương
Khúc hoàn ca rớm lệ

Bao giờ trở lại làng Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngó lúa vàng
Sông Đáy chậm nguồn qua Phủ Quốc
Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng

Bao giờ tôi gặp em lần nữa
Chắc đã thanh bình rộn tiếng ca
Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ
Còn có bao giờ em nhớ ta

============================================================

Đôi mắt người Sơn Tây
Giọng hát Thái Thanh


Đầu trang
Tiêu đề bài viết: LỜI MẸ DẶN
Gửi bàiĐã gửi: 27 Tháng 9 2007, 16:38


Người tạo chủ đề
Lời Mẹ Dặn
Phùng Quán


Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.

Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc


- Con ơi
trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.

- Mẹ ơi, chân thật là gì?
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêụ


Từ đấy người lớn hỏi tôi:
- Bé ơi, Bé yêu ai nhất?
Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
- Bé yêu những người chân thật.

Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không ! những lời dặn đó
In vào trí óc của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vờị
In lên vết son đỏ chóị

Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.

Người làm xiếc đi giây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.


Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêụ


Tôi muốn làm nhà văn chân thật
chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.

1957


Đầu trang
Hiển thị những bài viết cách đây: Sắp xếp theo
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời [ 12 bài viết ] [ 0 tập tin đính kèm ] Chuyển đến trang 1, 2  Trang kế tiếp

» THƠ HAY SƯU TẦM «


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 7 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:

Ai đang trực tuyến?

Ai đang trực tuyến? Trong tổng số 7 người đang trực tuyến: không có thành viên, không có thành viên ẩn và 7 khách
Số lượt người ghé thăm website đông nhất là 304 vào ngày 24 Tháng 11 2024, 12:29

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 7 khách

Thông tin trên được cập nhật trong vòng 5 phút vừa qua
cron
Powered by phpBBVietNam © 2006 - 2007 phpBBVietNam Group based on phpBB
Vietnamese translation by nedka
Founded by tranbc | Content © Trường Trung Học Công Lập Tân Châu