Sơn Tinh, Thủy Tinh Nguyễn nhược Pháp
Ngày xưa, khi rừng mây u ám Sông núi còn vang um tiếng thần, Con vua Hùng-Vương thứ mười tám, Mỵ-Nương xinh như tiên trên trần...
Tóc xanh viền má hây hây đỏ, Miệng nàng bé thắm như san-hô, Tay ngà trắng nõn, hai chân nhỏ: Mê nàng, bao nhiêu người làm thơ.
Hùng-Vương thường nhìn con yêu quí, Chắp tay ngẩng lên trời tạ ân; Rồi cười bảo xứng ngôi phò-mã, Trừ có ai ngang vì thần-nhân.
Hay đâu thần tiên đi lấy vợ! Sơn-Tinh, Thủy-Tinh lòng tơ vương, Không quản rừng cao, sông cách trở, Cùng đến Phong-châu xin Mỵ-Nương.
Sơn-Tinh có một mắt ở trán, Thủy-Tinh râu ria quăn xanh rì. Một thần phi bạch hổ trên cạn, Một thần cưỡi lưng rồng uy nghi.
Hai thần bên cửa thành thi lễ, Hùng-Vương âu yếm nhìn con yêu. Nhưng có một nàng mà hai rể,
Vua cho rằng thế cũng hơi nhiều! Thủy-Tinh khoe thần có phép lạ, Dứt lời, tay hất chòm râu xanh, Bắt quyết hò mây to nước cả, Dậm chân rung khắp làng gần quanh.
Ào ào mưa đổ xuống như thác, Cây xiêu, cầu gẫy, nước hò reo, Lăn, cuốn, gầm, lay, tung sóng bạc, Bò, lợn, và cột nhà trôi theo.
Mỵ-Nương ôm Hùng-Vương kinh hãi. Sơn-Tinh cười, xin nàng đừng lo, Vung tay niệm chú: Núi từng dải, Nhà lớn, đồi con lổm-ngổm bò
Chạy mưa. Vua tùy con kén chọn. Mỵ-Nương khép nép như cành hoa: "Con đây phận đào tơ bé mọn, Nhân duyên cúi để quyền mẹ cha!"
Vua nghĩ lâu hơn bàn việc nước, Rồi bảo mai lửa hồng nhuốm sương, Lễ vật thần nào mang đến trước, Vui lòng vua gả nàng Mỵ-Nương.
* * *
Bình minh má ửng đào phơn phớt, Ngọc đỏ rung trên đầu lá xanh. Ngọn liễu chim vàng ca thánh thót, Ngự giá Hùng-Vương lên mặt thành.
Mỵ-Nương bên lầu son tựa cửa, Rèm ngọc lơ thơ phủ áo hồng. Cánh nhạn long lanh vờn ánh lửa, Mê nàng, chim ngẩn lưng trời đông.
Rừng xanh thả mây đào man mác, Sơn-Tinh ngồi bạch hổ đi đầu Mình phủ áo bào hồng ngọc dát, Tay ghì cương hổ, tay cầm lau.
Theo sau năm chục con voi xám Hục hặc, lưng cong phủ gấm điều, Tải bạc, kim-cương, vàng lấp loáng, Sừng tê, ngà voi và sừng hươu.
Hùng-Vương trên mặt thành liễu rủ, Hớn hở thần trông, thoáng nụ cười. Thần suốt đêm sao dài không ngủ, Mày ngài, mắt phượng vẫn còn tươi.
Sơn-Tinh đến lạy chào bên cửa, Vua thân ngự đón nàng Mỵ-Nương. Lầu son nàng ngoái trông lần-lữa, Mi xanh lệ ngọc mờ hơi sương.
Quỳ lạy cha già lên kiệu bạc, Thương người, thương cảnh xót lòng đau. Nhìn quanh, khói tỏa buồn man mác, Nàng kêu: "Phụ-Vương ôi! Phong-châu!"
Kiệu nhỏ đưa nàng đi thoăn thoắt, Hùng-Vương mơ vịn tay bờ thành. Trông bụi hồng tuôn xa, xa lắc, Mắt nhòa lệ ngọc ngấn đầm quanh...
Thoảng gió vù vù như gió bể, Thủy-Tinh ngồi trên lưng rồng vàng. Yên gấm tung dài bay đỏ chóe, Mình khoác bào xanh da trời quang.
Theo sau cua đỏ và tôm cá, Chia đội năm mươi hòm ngọc trai, Khập khiễng bò lê trên đất lạ, Trước thành tấp tểnh đi hàng hai.
Hùng-Vương mặt rồng chau ủ rũ, Chân trời còn phảng bóng người yêu, Thủy-Tinh thúc rồng đau kêu rú, Vừa uất vì thương, vừa bởi kiêu.
Co hết gân nghiến răng, thần quát: "Giết! Giết Sơn-Tinh hả hờn ta!" Tức thời nước sủi reo như thác, Tôm cá quăng ngọc trai mà hoa.
* * *
Sơn-Tinh đang kèm theo sau kiệu, Áo bào phơ phất nụ cười bay. (Vui nhỉ mê ai xinh mới hiểu) Thần trông kiệu nhỏ hồn thêm say.
Choàng nghe sóng vỗ reo như sấm, Bạch hổ dừng chân, lùi, vểnh tai. Mỵ-Nương tung bức rèm đỏ thắm, Sơn-Tinh trông thấy càng dương oai.
Sóng cả gầm reo lăn như chớp, Thủy-Tinh cưỡi lưng rồng hung hăng. Cá voi quác mồm to muốn đớp, Cá mập quẫy đuôi cuồng nhe răng.
Càng cua lởm chởm giơ như mác; Tôm kềnh chạy quắp đuôi xôn xao. Sơn-Tinh hiểu thần ghen, tức khắc Niệm chú, đất nẩy vù lên cao.
Hoa tay thần vẫy hùm, voi, báo. Đuôi quắp, nhe nanh, giơ vuốt đồng, Đạp long đất núi, gầm xông xáo, Máu vọt phì reo muôn ngấn hồng.
Mây đen hăm hở bay mù mịt, Sấm ran, sét động nổ lòe xanh. Tôm cá xưa nay im thin thít, Mở quác mồm to kêu thất thanh.
Mỵ-Nương kinh hãi ngồi trong kiệu, Bỗng chợt nàng kêu mắt lệ nhòa. (Giọng kiêu hay buồn không ai hiểu, Nhưng thật dễ thương): "Ô! vì ta!"
Thủy-Tinh năm năm dâng nước bể, Đục núi hò reo đòi Mỵ-Nương. Trần gian đâu có người dai thế, Cũng bởi thần yêu nên khác thường!
[ 4-1933 ]
|